Văn Tinh Tinh ngẩn người, chuyện gì đã xảy ra, chỉ một thời gian ngắn như vậy mà đã nói đến chuyện ly hôn rồi, chẳng qua là ngoài trừ việc xảy ra trong bữa tiệc kết hôn ngày hôm nay, thì cái gì cũng tốt mà, mặc dù An Noãn Noãn chưa bao giờ nói cho cô ấy biết về gia đình Cố Bắc Thần rốt cuộc là cao quý như thế nào? Nhưng ở trong hội trường lễ đính hôn, những người đó cúi đầu khom lưng, ánh nhìn lo lắng không yên của Thang Mễ và Đường Thần với Cố Bắc Thần, xem ra người đàn ông này rất lợi hại!
Nếu như vâỵ, chuyện hôm nay thật sự đã làm mất mặt nhà quân trưởng Cố rồi, cho nên ở hiện trường anh bảo vệ An Noãn Noãn, mà không cần quan tâm đến mọi người!
Văn Tinh Tinh khẽ căn môi vẫn nói với Cố Bắc Thần một câu: "Quân trưởng yên tâm, chỉ cần anh không làm gì có lỗi với Noãn Noãn của chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ giúp hai người làm lành và sẽ không để hai người phải li hôn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu anh dám lấy sự uy nghiêm và sức mạnh của anh ra để bắt nạt Noãn Noãn, vậy thì tôi sẽ không đồng ý đâu. Phục vụ trong quân đội có gì đặc biệt hơn người chứ, hừ".
Mê Truyện Dịch
Lời cuối cùng của Văn Tinh Tinh dù được nói một cách thì thầm, nhưng Cố Bắc Thần vẫn có thể nghe được rõ ràng, khóe môi anh cong lên bình tĩnh: "Cô Văn nói rất đúng, chính tôi cũng cảm thấy việc tôi tham gia vào quân đội cũng không có gì là giỏi giang cả. Tôi lo lắng sau này không lấy được vợ nên thà để cô ấy ăn h.i.ế.p tôi, chứ tôi sẽ không bao giờ bắt nạt cô ấy. Tôi dám đem nhân phẩm của tôi, cũng lấy tư cách của một người lính ra để đảm bảo."
Văn Tinh Tinh lén lút cong môi: "Dừng ~ bản chất quân nhân nào mà chả như nhau, nhân phẩm còn kém nhiều it sao!"
Nhìn thấy Cố Bắc Thần nhíu mày, Văn Tinh Tinh lại xua tay: "Không, không, không phải, tôi không nói anh, tôi, tôi nói người khác, là một người quân nhân mà tôi biết, tuyệt đối không phải nói anh."
Cố Bắc Thần hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Văn Tinh Tinh, cũng không biết cô ấy đang nói về cái gì, bởi vì anh ấy thậm chí không nghe thấy những gì mà Văn Tinh Tinh đang nói sau lưng anh, anh chỉ đang gửi thư trực tiếp cho cấp dưới của mình, nên mới nhíu mày.
An Noãn Noãn truyền xong thì trời cũng đã về đêm rồi, cô ấy chỉ là tinh thần hoảng hốt, bác sỹ liền cho cô uống thuốc an thần, lúc này cũng không có gì bất thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-722-chi-can-khong-phai-li-hon-thi-sao-cung-duoc.html.]
Cố Bắc Thần nói rằng anh sẽ đưa hai người họ đi ăn tối, nhưng An Noãn Noãn lắc đầu và nói: "Không phải anh nói rằng anh có việc phải đi gấp sao, vậy anh đi làm việc của anh trước đi, còn Tinh Tinh và em có thể tự mình sắp xếp."
Khi An Noãn Xuyên mở chăn bông ra khỏi giường, ánh mắt Văn Tinh Tinh sắc bén nhìn thấy chiếc nhẫn, cô cầm lấy tay An Noãn Noãn nói: "Oa! mua chiếc nhẫn lúc nào vậy? mình nhớ là lúc sáng gặp cậu, trên tay có cái gì đâu... nó?"
An Noãn Noãn rút tay về, trơ mắt nhìn Văn Tinh Tinh nói: "Ngạc nhiên cái gì, mình đeo nó lâu rồi mà, mắt cậu có vấn đề."
Văn Tinh Tinh nghi hoặc, khi cô nhìn Cố Bắc Thần, cô phát hiện anh cũng đang nhìn An Noãn Noãn với ánh mắt nghi ngờ.
Văn Tinh Tinh cố ý hỏi Cố Bắc Thần: "Quân Trưởng, có phải Noãn Noãn thực sự đã đeo một chiếc nhẫn từ lâu rồi không? Không lẽ thị lực của tôi có vấn đề gì sao?”
Cố Bắc Thần cúi xuống nhặt đôi giày của An Noãn Noãn, liếc nhìn cô: "Nâng chân lên rồi mang giày vào." Sau đó, anh trả lời câu hỏi của Văn Tinh Tinh: "Thị lực của cô không có vấn đề gì. Chiếc nhẫn này là hôm nay mới được mua sau khi từ khách sạn kia đi ra"
An Noãn Noãn nhíu bộ mày thanh tú của cô, đá vào chân anh: “Anh đừng động vào đôi giày hôi hám của em, em có thể tự đi được.” Nói xong, cô nhảy ra khỏi giường, vừa đi giày và đưa tay ra nhìn về phía Cố Bắc Thần: "Chiếc nhẫn này khiến ngón tay của em bị đau, anh giúp em tháo nó xuống."