Hoắc Lệ Hành hung hăng trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, tuy rằng mặt đen sì, còn đang ôm hai đứa nhỏ nói: “Không có, chú Cố là kẻ lừa đảo, sau này đừng nghe lời chú ấy nói nữa biết chưa?”
Ninh Ninh dễ thương hỏi: “Vậy con với anh trai còn muốn chơi cùng với Đại Bảo, Nhị Bảo hay không?”
“Đương nhiên là muốn chơi, không chơi cùng với cha Đại Bảo, Nhị Bảo là được.” Hoắc Lệ Hành đặt bảo bối dễ thương ngồi lên trên đùi của mình.
Bữa tối này Hoắc Lệ Thành xem như thu hoạch đầy đủ, đạt được mục đích của bản thân, Cố An Ninh làm trò ở trước mặt Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn, đã cho Hoắc Lệ Hành anh ta đầy đủ mặt mũi, đây chính là vấn đề mà Hoắc Lệ Hành suy nghĩ nát óc rất lâu, cứ như vậy bị anh ta giải quyết ngay tại chỗ.
Người của hai gia đình cùng nhau ra cổng lớn của sân Dung Thụ số 8, ngoài trừ xe Cố Bắc Thần chuyên dùng với cảnh vệ đang đợi bên ngoài, người của Hoắc Lệ Hành càng trâu bò hơn, lái chiếc xe thương vụ bảy chỗ ngồi, phía trước phía sau còn có hai xe chuyên dụng dành cho vệ sĩ.
Nhìn xe của gia đình Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn rời đi, Cố An Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn như bình tĩnh nhìn Hoắc Lệ Hành, nhưng ánh mắt kia giống như hai thanh kiếm sắc bén đ.â.m xuyên qua người Hoắc Lệ Hành.
“Tôi không thích hưng sư động chúng(*) như thế, sẽ không có lợi cho đứa trẻ chút nào.”
(*) Hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm một việc gì đó.
Hoắc Lệ Hành nghe Cố An Ninh nói xong bình tĩnh nhìn qua Lục Bắc: “Nghe thấy không, sau này không cần gióng trống khua chiêng như vậy.”
“Vâng, tổng giám đốc Hoắc.” Lục Bắc nghẹn cười, nghiêm túc đáp.
Hoắc Lệ Hành kéo cửa sau của xe bảo mẫu ra, nhét hai đứa nhỏ vào trong, sườn mặt nghiêng về phía Cố An Ninh: “Lên xe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7201-day-dua-khong-ro.html.]
Đứng ở trước cửa của một nhà hàng cao cấp như thế, Cố An Ninh biết rõ ở cửa của loại nhà hàng này sẽ không có người nhận ra cô ấy là ai, nhưng chắc chắn có người nhận ra Hoắc Lệ Hành là ai, cô ấy lại không muốn mang tai mang tiếng, cho nên mới khom lưng ngồi vào trong xe.
Nửa tiếng sau khi xe đi được một đoạn, toàn là An An và Ninh Ninh nói chuyện với Hoắc Lệ Hành, Cố An Ninh không nói không rằng cả một đường, cứ im lặng như vậy mà ngồi trên xe về đến bãi đỗ xe phía dưới nhà của họ.
Ba chiếc xe dừng lại ở gần thang máy, vệ sĩ ở trên xe phía trước và phía sau xuống xe trước, đứng ở hai bên sườn thang máy, Lục Bắc mới kéo cửa xe thương vụ của họ ra, Hoắc Lệ Hành một mình ôm hai đứa nhỏ bước xuống xe trước, Cố An Ninh đi theo phía sau họ.
Chờ hai đứa nhỏ chơi ở phòng trẻ em cách vách nửa tiếng, Cố An Ninh nói là muốn dẫn hai đứa về nhà tắm rửa, đi ngủ.
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành viện đủ loại lí do, ý là muốn để đêm nay hai đứa nhỏ ngủ trên giường trẻ em ở trong phòng trẻ em, đây còn không rõ ràng là anh ta có thể sẽ ngủ cùng với hai đứa nhỏ hay sao!
Cố An Ninh vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Hoắc Lệ Hành, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Hoắc Lệ Hành không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, đành phải mở mắt trông mong nhìn hai đứa nhỏ bị Cố An Ninh túm vào chính căn nhà của họ.
“Rầm” một tiếng cánh cửa bị đóng sầm rồi khóa trái lại.
Hơn một tiếng sau, Cố An Ninh ổn định hai đứa nhỏ xong thì chúng đã đi ngủ, lúc này bản thân mới đi tắm rửa một cái, nói chuyện với dì bảo mẫu của mình mấy câu rồi từng người về phòng của mình nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên diện thoại ở trên tủ đầu giường rung lên một cái, trong màn đêm yên tĩnh, Cố An Ninh nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhận cuộc gọi, cũng chưa nhìn xem là ai gọi tới.
“Cô Cố, hình như ông chủ bị sốt rồi, sốt cực kì nghiêm trọng, hôm nay chỉ có một mình tôi trực ở nhà, cô, cô có thể tới đây hay không, giúp đỡ, tôi……” Đầu dây bên kia, cũng chính là một dì giúp việc của Hoắc Lệ Hành gọi tới.