"Tâm tư riêng của tôi là nếu em làm việc trong 'Thiên Sứ Gía Đáo', tôi có thể biết hành tung của em bất cứ lúc nào, nếu không, nếu một ngày nào đó em lén lút đưa hai đứa con đi mất thì sao?"
Cố An Ninh hai mắt run lên kịch liệt, lời nói của anh ta có vẻ hợp tình hợp lý, dù sao thì Hoắc Lệ Hành vẫn quan tâm đến hai đứa trẻ, rốt cuộc vợ anh ta không thể sinh con.
Tâm tư riêng này có vẻ rất hợp lý, Cố An Ninh hoàn toàn tin vào điều đó, khẽ gật đầu: "Tôi biết. Nhưng, tôi phải một thời gian sau mới đi làm ở công ty, các con của tôi rất nhanh sẽ được nghỉ hè rồi. Tôi phải ở cùng chúng đến cuối kỳ nghỉ hè."
Hoắc Lệ Hành cũng khẽ gật đầu, tự đáy lòng thở ra một hơi dài và thầm lặng, thế này có tính là đã thu phục Cố An Ninh không? Ít nhất cô không từ chối anh gặp lại đứa nhỏ, lo lắng anh sẽ cướp mất hoặc giật lấy đứa trẻ!
Cố An Ninh cầm túi xách lên: "Cảm ơn Hoắc Tổng". Cô chưa bao giờ muốn nói lời tạm biệt với Hoắc Lệ Hành. Nếu tạm biệt rồi vẫn có thể sẽ gặp lại. Cô hy vọng không bao giờ... gặp lại nữa. Nhưng vì ‘Thiên Sứ Gía Đáo’, lại còn có hai đứa con, có thể không gặp sao!
"Chờ đã ~"
Nhìn thấy Cố An Ninh chuẩn bị mở cửa rời đi, Hoắc Lệ Hành đứng dậy đi về phía trước ngăn cản Cố An Ninh.
Cố An Ninh quay đầu lại: "Hoắc Tổng, còn chuyện gì nữa sao?"
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành giống như tốt lắm, định ôm người phụ nữ này, nhưng anh nhớ tới Cố An Ninh mắng anh bẩn thỉu cùng với ánh mắt ghét bỏ và hành động của cô, anh vẫn thu lại cánh tay đang giơ lên.
“Em không hỏi chuyện ở tầng hầm sao?” Giọng Hoắc Lệ Hành rất bình tĩnh, nhưng có thể thấy anh đang rất tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7122-cho-toi-mot-co-hoi-de-chuoc-toi.html.]
Cố An Ninh trong lòng thật không thể tin được, nhưng ánh mắt và vẻ mặt cũng không có chút gợn sóng, thật lâu mới nói: "Vậy tôi hỏi anh, những kẻ bắt cóc và có ý định làm nhục tôi là do vợ chồng anh xúi giục phải không?"
Hơi thở của Hoắc Lệ Hành trong chốc lát bị nghẹn lại.
Trong trái tim Cố An Ninh, anh ta cặn bã đến như vậy sao?
Để đối phó với một cô gái nhỏ yếu đuối và không có khả năng tự vệ như cô, anh ta có nhất thiết phải làm như vậy không?
Hơn nữa, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hoại cô!
Vào cái đêm bốn năm trước đó, anh ta mất kiểm soát cảm xúc mà cưỡng bức cô, nhưng anh ta thực sự bị trừng phạt, mỗi ngày Diệp Minh Nguyệt khóc lóc kể về đứa bé c.h.ế.t thảm thương thế nào, còn anh ta thì đêm nào cũng bị ác mộng vây quanh. Mọi thứ giống như một lời nguyền, để anh ta mỗi ngày chỉ có thể trông cậy vào một đống công việc, hết ca mổ này đến ca phẫu thuật khác khiến anh ta tê liệt đến c.h.ế.t đi sống lại để không gặp phải ác mộng.
“Tôi nói, em nói đúng một nửa, em tin không?” Hoắc Lệ Hành nhìn vào mắt Cố An Ninh
Cố An Ninh cũng không ngốc, cô rũ mắt: "Đó là người mà vợ anh đã mua chuộc? Dù sao thì tôi cũng không có kẻ thù. Dù Ngải Duy Nhĩ thường xuyên ngáng chân tôi, cô ta sẽ không đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ có thể suy đoán rằng đó là vợ của anh."
Rốt cuộc, Hoắc Lệ Hành đã không thể chịu được một Cố An Ninh điềm tĩnh, cương nghị, thông minh và khôn ngoan như vậy. Anh ta vươn cánh tay dài ra và kéo Cố An Ninh vào lòng. Với cánh tay dài ôm lấy cô, Cố An Ninh không thể cử động, bàn tay to còn lại của anh ta ôm lấy đầu cô.
Cằm của Hoắc Hành đặt lên mái tóc mềm mại của Cố An Ninh: "Hãy tin tưởng tôi một lần, cho tôi một cơ hội để chuộc tội. Tất cả những điều này không cần em phải làm gì cả. Tôi sẽ lấy lại công bằng cho em, cho dù cuối cùng em có g.i.ế.c tôi đi nữa. Tôi cũng không oán không hối hận!"