Bà ngoại quả thật có nói một câu như vậy, chính là vào một năm sau khi An Noãn Noãn xảy ra tai nạn, bà ngoại đã khắp nơi tìm thầy chữa bệnh bốc thuốc, bệnh tình của cô mới chuyển biến tốt đẹp, lúc đó bà đã gõ nhẹ cái mũi của cô và nói: "Nha đầu thối, cháu là một con cá, trí nhớ chỉ có bảy giây. Sau bảy giây, thì cháu liền quên hết những điều không nên nhớ!"
Lúc đó trong lòng bà ngoại, trí nhớ của cô có phục hồi hay không đã không còn quan trọng nữa, cho dù cô có không nhớ rõ bà thì cũng không sao, chỉ cần từ nay về sau, cô ít bị đau khổ và tổn thương là được, chỉ cần cả đời này bình an sống cùng với bà ở trấn Cẩm Tú này là tốt rồi.
Nhưng tạo hóa luôn trêu người a!
Cố Bắc Thần lái xe đến bệnh viện gần nhất, An Noãn Noãn được đưa đến phòng kiểm tra, Cố Bắc Thần biết rằng vấn đề ở chân của cô không nghiêm trọng, lúc này việc cô hôn mê mới là điều đáng lo nhất.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ hỏi Cố Bắc Thần: "Cô gái này có bị kích động nghiêm trọng gì không?"
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Anh hãy nói trọng điểm trước đi, những thứ khác tôi cần liên hệ người."
Bác sĩ nói: "Hệ thống thần kinh của bộ não cô ấy có vấn đề rất nghiêm trọng. Tất nhiên đó không phải là vấn đề nguy hiểm đến tính mạng, mà là ..."
“Mà là cái gì?” Cố Bắc Thần hoảng sợ.
Bác sĩ cho biết, sóng nào điện đồ của An Noãn Noãn cho thấy chứng rối loạn trí nhớ của cô rất nghiêm trọng, thêm vào đó cô còn có dấu hiệu cưỡng ép bản thân xóa tan đi ký ức.
Cố Bắc Thần dù là văn võ song toàn, nhưng đối với những thuật ngữ chuyên nghành y này anh nghe mà có chút không hiểu lắm, anh nhìn bác sĩ và nói: “Bác sỹ cứ nói những vấn đề chủ chốt, tôi có thể nghe hiểu được”.
Bác sĩ nói: "Nói dễ hiểu nhất chính là cô gái này mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc, anh là người nhà mà không biết sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-711-tri-nho-cua-co-ay-la-lua-chon-co-tinh-toan.html.]
Mặc dù bác sĩ tại bệnh viện loại ba này không biết địa vị và tiếng tăm của Cố Bắc Thần, nhưng ông thấy khí thế và cấp hiệu đầy sao và gạch anh đeo trên vai áo thì biết được rằng anh không phải là vật trong ao, vì vậy ông cũng tận tâm tận lực và rất khiêm nhường kiểm tra cho An Noãn Noãn.
Sau lời nhắc của bác sĩ, Cố Bắc Thần dường như đã nhớ ra điều gì đó. Anh nheo mắt và gật đầu: "Được rồi, tôi gọi điện thoại đã, trước mặt cô ấy thì đừng nói về điều này, hãy kê thuốc càng sớm càng tốt, đừng làm cô ấy mãi hôn mê như vậy."
Bác sĩ nói: "Bệnh trạng này chính là một loại bản năng kháng cự lại môi trường và con người xung quanh, cho nên triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài chính là ngủ, ngài phải từ từ là được."
Cố Bắc Thần suy nghĩ một lát, chuyện này tạm thời không được làm kích động đến bà ngoại, vì vậy anh gọi điện cho Thang Mễ và Văn Tinh Tinh.
Ngay sau đó hai người và Đường Thần đến bệnh viện, An Noãn Noãn vẫn đang ngủ say sưa.
Sau khi nghe Cố Bắc Thần kể lại Thang Mễ nói: “Tôi đã quen cô ấy ở trường đại học. Lúc đó, tôi không nghĩ là cô ấy có vấn đề gì, nhưng đôi khi cảm thấy rất lạ. Tôi luôn cảm thấy rằng có rất nhiều việc cô ấy không tiếp thu được, ồ đúng rồi, cảm giác giống như chúng ta xem TV và bỏ qua một số tập, một bộ phim ngắn."
An Noãn Noãn Tuy rằng làm ở công ty của Đường Thần,nhưng ban đầu anh không để ý, chỉ là ở công ty có nhiều người nói rằng An Noãn Noãn rất kỳ quái, cho nên anh bắt đầu để ý quan sát kỹ cô một hồi, sau đó phát hiện ra giống như lời Thang Mễ nói.
Thường xuyên có thể thấy cô ấy đứng ở một chỗ ngẩn người, như thể đang nghĩ về một điều gì đó đặc biệt khó khăn.
Đường Thần nhìn Cố Bắc Thần: "Hơn nữa, cô ấy có một đặc điểm thể hiện rất rõ, anh Cố không nhận ra sao?"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần lúc này không quan tâm đến chuyện tính toán với Đường Thần, nhướn mày nói: "Cái gì?"