Hai mắt Diệp Minh Nguyệt bất ngờ mở to, nhưng mà có vài lời tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, hiện tại Diệp Minh Nguyệt hoàn toàn bối rối, cô ta nên tin ai đây?
Lí Văn Huy là người của Hoắc Lệ Hành, trung thành như một con chó, cô ta đã thử đủ mọi thủ đoạn, nhưng căn bản lực bất tòng tâm, không thể hạ gục anh ta, vậy tiếp theo đây nên làm gì?
Diệp Minh Nguyệt cảm thấy cách tốt nhất lúc này chính là lặng lẽ rơi nước mắt, để Lí Văn Huy biết cô ta vô tội, cũng là để cho bản thân có thời gian bình tĩnh lại, rồi sắp xếp chiến lược tiếp theo phải làm gì?
Nếu biết tình huống hiện tại sẽ xảy ra đột ngột như vậy, cô ta đã sớm làm chuyện mang thai hộ rồi, cũng không đến mức bị động như hiện tại, đến bóng dáng của Hoắc Lệ Hành còn không thấy đâu.
Diệp Minh Nguyệt mấy năm nay đã quét sạch không ít phụ nữ, nhưng cô ta tính toán hàng vạn lần lại không tính đến trên đầu của Cố An Ninh, trong lòng cô ta nghĩ, cái đồ quê mùa kia có đánh c.h.ế.t cũng không thể lọt vào mắt Hoắc Lệ Hành, cô và Diệp Minh Nguyệt cô ta quả thực là sự khác biệt giữa trên trời và dưới đất, không cách nào so sánh được.
Mê Truyện Dịch
Nhìn thấy Diệp Minh Nguyệt đang khóc đến thảm thương, Lí Văn Huy giả vờ làm vẻ cung kính như thường ngày: "Chị dâu tốt hơn là đừng khóc nữa, chuyện này, tôi và Hoắc tổng vẫn luôn âm thầm điều tra, cũng không báo cảnh sát, sẽ không có bất kì ảnh hưởng tiêu cực gì đến chị đâu, sợ rằng Hoắc tổng phải chịu cực khổ thôi.”
Diệp Minh Nguyệt ngừng thút thít, nhìn Lí Văn Huy: "Lệ Hành, anh ấy bây giờ ở đâu? Có phải là bệnh viện của chúng ta không?"
"Không phải, ở nước ngoài, lúc đó vết thương rất nghiêm trọng, sau khi ổn định bên này liền đưa ra nước ngoài, hiện tại mà nói, tính mạng của anh ấy đã được giữ lại, ước chừng một thời gian nữa mới có thể quay về, cụ thể thế nào, tôi cũng phải đợi phía bệnh viện bên kia thông báo mới biết. Sau khi chị quay về nhà cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.”
Diệp Minh Nguyệt rất không muốn tin những lời của Lí Văn Huy, nhưng cô ta lại không thể tìm ra lý do để không tin anh ta, ví dụ như cô ta rõ ràng đã nghe thấy tên biến thái Trần Đại Cương kia nói rằng Cố An Ninh đã bị bắt rồi, lại còn bắt ngay dưới mí mắt của Hoắc Lệ Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7071-khong-biet-on-khong-cam-dong.html.]
Cung Hiểu Yến cũng nói, con tiện nhân Cố An Ninh dựa vào cái gì mà có thể một mình làm được chuyện biến mất như vậy, chắc chắn là Hoắc Lệ Hành biết được gì rồi.
Sau khi Diệp Minh Nguyệt bình tĩnh lại đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy cách phân tích của mình cũng giống với cách phân tích của Cung Hiểu Yến, nhưng cô ta cũng hiểu rằng, bất luận là Lí Văn Huy và Hoắc Lệ Hành cố tình che giấu cô ta hay những lời của Lí Văn Huy là sự thật, cô ta cũng đều phải mạnh tay một lần đập hết, cho dù đến cuối cùng mất hết tất cả, bắt buộc phải có tiền mới được.
Vào lúc đó khi mẹ nuôi bị Hoắc Chí Thành đuổi ra khỏi nhà, bà ta vì trước đó không chuẩn bị kĩ càng, không suy nghĩ xa xôi, nên chỉ nhận được vài triệu tiền cấp dưỡng, nhưng Diệp Minh Nguyệt cô ta không thể như vậy được, vài triệu là không đủ cho cô ta tiêu xài trong một năm. Bắt buộc phải nhận được một nửa tài sản của Hoắc Lệ Hành mới được, nếu không cuộc sống xa hoa sau này sẽ đi về đâu?
Không lẽ cô ta lần nữa thật sự bị đuổi đến trên núi, đi tiếp cận những nơi mục nát không có chút giá trị, dày vò từng chút một? Hay là dựa vào kĩ năng giường chiếu?
Trên đời này có mấy người trẻ tuổi, đẹp trai, quyền lực và giàu có như Hoắc Lệ Hành, lại còn để Diệp Minh Nguyệt cô ta tiêu tiền như nước, sợ rằng không có người thứ hai đâu!
Lúc này, Diệp Minh Nguyệt ngược lại rất tỉnh táo.
Diệp Minh Nguyệt cuối cùng cũng giải quyết suy nghĩ trong lòng mình, nhìn Lí Văn Huy thật đáng thương: "Trợ lý Lí, bây giờ anh đã điều tra rõ chủ nhân của biệt thự kia là ai chưa? Tại sao bọn họ lại bắt cóc tôi?"
Lí Văn Huy ung dung thản nhiên nói: "Về cơ bản đã điều tra rõ ràng rồi, một tên đạo diễn biến thái có tiếng trong làng giải trí Trần Đại Cương."
Diệp Minh Nguyệt giả vờ rất sợ hãi, sắc mặt lập tức tái nhợt, nước mắt chảy ròng ròng: "Không thể nào ...! Tại sao lại là lão ta? Vậy ... vậy đã bắt được người chưa? Tôi không thù không oán với lão ta, tại sao lão lại bắt cóc tôi?"