Mấy ngày nay anh ấy đã không gọi điện thoại cho cô ta cũng không nhận điện thoại của cô ta, cũng không biết là xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Minh Nguyệt đứng ở cửa phòng ngủ, nắm chặt lấy tay cầm, yên lặng chờ kết quả khi cửa bị đẩy ra.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: “Tiểu thư, có người tới đón cô đây.” Người hầu bên ngoài nói.
Mê Truyện Dịch
Diệp Minh Nguyệt thở dài ra một hơi, mở cửa, bên ngoài là Lí Văn Huy và hai tên thuộc hạ.
“Chị dâu.” Lí Văn Huy cảm thấy một tiếng “chị dâu” đạo đức giả như vậy có thể khiến bản thân buồn ói c.h.ế.t mất.
Diệp Minh Nguyệt sững sờ, ngây ngốc nhìn Lí Văn Huy, không biết phải làm sao, nhưng mà cô ta cũng không làm loạn, suy cho cùng xuất thân là diễn viên, một chút diễn xuất này vẫn có.
Lí Văn Huy lại gật đầu đạo đức giả lần nữa: "Chị dâu, tôi đến muộn rồi, có phải đã để chị chịu khổ không?"
Diệp Minh Nguyệt từ tận đáy lòng âm thầm thở phào, hung hăng cắn chặt môi dưới, sau đó nước mắt tuôn ra: "Văn Huy, Lệ Hành anh ấy..."
Diệp Minh Nguyệt liền khóc không thành tiếng, trong khoảnh khắc thuận theo khung cửa ngất xuống.
Lí Văn Huy không muốn ôm hay đụng vào một người phụ nữ bẩn thỉu như vậy, ra hiệu cho hai thuộc hạ: "Dìu phu nhân xuống lầu."
Người đang ngất xỉu Diệp Minh Nguyệt trong lòng thất vọng. Lí Văn Huy này thực sự quá trung thành với Hoắc Lệ Hành rồi, sau khi biết về Cố An Ninh, cô ta đã tính toán mượn cớ giới thiệu cho Lí Văn Huy một đối tượng để làm anh ta bối rối, kết quả nửa câu cũng không nói ra khỏi miệng, sau này cô ta lại tính toán dùng cơ thể để quyến rũ anh ta, kết quả tự khiến bản thân bẽ mặt.
Hôm nay khổ nhục kế này vẫn không thành, khiến Diệp Minh Nguyệt tức giận suýt chút nữa tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy như vậy quá giả tạo rồi, vẫn là nên tiếp tục ngất xỉu, đợi thời cơ thích hợp hẵng tỉnh lại.
Dưới lầu, một chiếc xe bảy chỗ hạng sang dừng trước bậc thềm biệt thự, như cũ vẫn có người trước sau giúp đỡ dìu Diệp Minh Nguyệt lên xe, lúc lên xe, Diệp Minh Nguyệt còn cố ý nghiêng đầu, đụng một tiếng “cộp” trên đầu cửa, đụng đến nỗi mắt Diệp Minh Nguyệt nổ đom đóm, cuối cùng là “tỉnh” lại.
"A ... Đau quá ~"
Diệp Minh Nguyệt giả vờ như mình bị va đập mạnh, đưa tay lên đỡ trán, nước mắt rơi lã chã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7062-kho-nhuc-ke-ke-trong-ke.html.]
Lí Văn Huy khiển trách hai thuộc hạ vài câu, hỏi Diệp Minh Nguyệt: "Chị dâu, có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không?"
Diệp Minh Nguyệt dựa lưng tiếp tục sống dở c.h.ế.t dở, lau nước mắt: "Không cần đâu, chúng ta bây giờ đi đâu vậy?"
Lí Văn Huy ngồi vào ghế phụ, một mình Diệp Minh Nguyệt ngồi ở vị trí giữa, phía sau là hai người.
Chị Dương từ trên xe phía sau bị đẩy xuống, nhét vào hàng của Diệp Minh Nguyệt.
Sau khi chị Dương nhìn thấy Diệp Minh Nguyệt ngạc nhiên nói: "Phu nhân? Cô, đây là ..."
Lí Văn Huy quay đầu nhìn lại Diệp Minh Nguyệt, cố ý làm vẻ cười nói: "Chị dâu, bất ngờ không?"
Diệp Minh Nguyệt quả thật không hiểu tình hình trước mặt, nhìn Lí Văn Huy nghi ngờ.
Lí Văn Huy mỉm cười nhìn Diệp Minh Nguyệt, cố ý chế nhạo: "Nhận lệnh Hoắc tổng, đưa chị dâu trở về thành phố B."
Lí Văn Huy vừa dứt lời, xe đã nổ máy, ba chiếc xe trước sau rời khỏi biệt thự.
Lí Văn Huy viết tin nhắn WeChat trong điện thoại: “Chuyện biệt thự không cần quan tâm nữa, trả lại cho nhóm người phá án đi!” Sau đó ấn gửi đi.
Diệp Minh Nguyệt hung hăng nuốt nước miếng: "Vậy, Lệ Hành thì sao?”
Lí Văn Huy cố ý ra vẻ khó xử: “Mấy ngày trước anh ấy vẫn lo lắng cho chị dâu, nắm bắt thời gian để qua thăm chị, vốn dĩ định đón chị về rồi, thật không may chị không có ở nhà, sau đó anh ấy đi tìm chị, mấy ngày này sắp lật cả Hải Thành lên mới tìm được chỗ chị ở.
Thấy Diệp Minh Nguyệt vẫn nghi ngờ nhìn mình, Lí Văn Huy không nhanh không chậm nói: "Có điều, ngày hôm đó vẫn xảy ra chuyện."
Ánh mắt Diệp Minh Nguyệt chuyển động: "Anh ấy xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?"
Lí Văn Huy nghiêm túc nói: "Bị người ta đâm..."