Bạch Tuyết quay điện thoại sang khu vui chơi của mấy đứa nhỏ cho Cố An Ninh coi, cô thật sự là bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây ngẩn, cô còn nhìn thấy An An đang ngồi trên cầu trượt mà chơi xếp gỗ nữa.
Chốc lát sau, Cố An Ninh nhìn lại con gái trên màn hình: “Đúng rồi, mẹ đã đồng ý rồi, con và anh trai có thể chơi. Nhưng mà mấy hôm nay mẹ chưa thể về nhà được, con và anh hai ở nhà nhớ phải nghe lời bà Dương và bà Tuyết đó có biết chưa?”
Ninh Ninh gật đầu: “Dạ, có phải mami lại đi ra ngoài kiếm tiền mua thức ăn ngon về cho Ninh Ninh và anh hai không?”
Một câu nói nhẹ nhàng của Ninh Ninh, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cảm thấy căng thẳng, toàn bộ dây thần kinh của Hoắc Lệ Hành đều trở nên căng cứng, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, anh cứ như vậy bất động nhìn về phía Cố An Ninh.
Nói thật lòng. mặc dù hai người đã từng kết hôn với nhau một năm, nhưng Hoắc Lệ Hành chưa bao giờ nghiêm túc quan sát dáng vẻ của Cố An Ninh trông như thế nào. Có đôi khi anh thật sự không nhớ được người con gái này trông như thế nào, giờ khắc này nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, trái tim của Hoắc Lệ Hành bỗng nhói lên một cái!
Chẳng lẽ lúc trước, mỗi lần cô đi công tác, mỗi lần cô liều mạng mà tăng ca đều là vì hai đứa nhỏ? Cô đi làm kiếm tiền về để mua đồ ăn ngon cho lũ trẻ hay sao?”
Có mấy lần cô nhận được công việc trang điểm giá rẻ cho mấy cô dâu, cô vẫn thức dậy từ năm giờ sáng, vội vã đến nhà cô dâu. Có mấy nhà tạo mẫu khác chê ít tiền, phiền phức, nói bọn họ không muốn dậy sớm liền không thèm nhận, nhưng Cố An Ninh không như vậy, cô chỉ mong bọn họ không nhận thì cô sẽ lập tức nhận việc đi ngay!
Bởi vì cô thiếu tiền, lại không ngại vất vả, trong lòng cô chỉ sợ không có tiền mua sữa cho các con của cô mà thôi.
Mà tất cả những chuyện này đều là do Hạ Tấn Mặc nói cho Hoắc Lệ Hành nghe.
Khóe môi Cố An Ninh cong lên, cô lấy ngón tay chọc lên mặt bé gái đáng yêu trên màn hình: “Ừm, cứ coi là như vậy đi! Nhưng mà lần này mẹ đi phải rất lâu sau mới có thể về nhà, con và anh hai có nhớ mẹ thì cứ gọi điện cho mẹ, như vậy có được không?”
An An cũng đi lại nói chuyện với Cố An Ninh một chút, khi cô cảm thấy bản thân sắp không thể cố gắng được nữa, cô liền dỗ ngọt con mấy câu, sau đó dặn dò mấy việc với dì Dương rồi cúp máy.
Trong miệng cô bỗng nếm được mùi vị của m.á.u tươi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7051-ke-hoach-cua-hoac-le-hanh.html.]
Mê Truyện Dịch
Cố An Ninh mím chặt môi lại, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cô không dám nhúc nhích, lẽ nào vết thương lại nặng hơn sao? Cô có nghe được Hoắc Lệ Hành nói chuyện với mấy vị chuyên gia, nếu như không ổn nữa thì phải khâu lại thôi.
Vừa nghĩ đến chuyện lưỡi mình có thể bị khâu lại, Cố An Ninh lập tức sởn tóc gáy. Chính là vì chuyện sau khi gây tê rồi khâu xong rồi, lại đợi đến khi hết thuốc tê thì đau c.h.ế.t đi được! Nghĩ như vậy, không miệng cô không tự chủ tiết ra nhiều nước bọt hơn.
Hoắc Lệ Hành nhìn thấy biểu cảm và sắc mặt cô, cộng thêm chuyện cô vừa nói chuyện rất nhiều với hai đứa nhỏ, anh liền biết được nhất định là cô thấy đau lưỡi rồi.
Hoắc Lệ Hành đưa tay nắm lấy cằm cô, trên mặt cũng không chút biểu cảm nào, anh luôn luôn như vậy, như một thói quen.
“Há miệng ra.” Hoắc Lệ Hành nhìn thẳng vào mắt Cố An Ninh, giọng anh trầm xuống.
Cố An Ninh cảm thấy rất đau, cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cơn đau đớn lại bất chợt ập đến.
Cô hơi nhíu mày lại, cẩn thận há miệng ra, lập tức phía sau có cô y tá nhanh chóng đi vào đưa đèn pin và bông gòn đã khử trùng cho anh.
“Vết thương ở phía sâu nhất bị chảy máu.” Hoắc Lệ Hành nói xong liền phân phó cho y tá: “Đem đồ để vào khoang miệng lại đây.”
Cố An Ninh vừa nghe thấy lại phải nhét miếng xốp kia vào miệng, cô lập tức lắc đầu, chịu đựng đau đớn mà nói: “Có thể…...không ..... nhét….”
“Không để miếng xốp bôi thuốc vào, vậy thì khâu lưỡi lại, tự em lựa chọn đi!” Thái độ của Hoắc Lệ Hành rất bình thản, cứ như bình thường anh đang khám bệnh vậy.
Vừa nghe tới phải khâu lưỡi, tất cả mọi người liền nhíu mày, mà cả người Cố An Ninh cũng run nhẹ lên. Động tác nhỏ này rất nhanh đã bị Hoắc Lệ Hành phát hiện ra, anh lạnh lùng nhìn Cố An Ninh: “Đau lắm sao?”
Cố An Ninh dời tầm mắt đi chỗ khác: “Không sao.”