Không thể không nói, kiểu tám chuyện qua video thế này rất bình thường với mọi người, nhưng đây là lần đầu tiên Hoắc Lệ Hành được trải nghiệm, cho nên xuất hiện hai vấn đề. Thứ nhất, anh không biết điều chỉnh góc độ cho phù hợp. Thứ hai, gần đây Hoắc Lệ Hành phải vận động nhiều nên anh gầy đi ít nhất cũng cỡ hơn mười ký, râu cũng mọc dài, đôi mắt cũng ánh lên vẻ mệt mỏi. Chính vì vậy, trong đôi mắt của một đứa nhỏ ba tuổi, quả thật là anh trông rất xấu xí.
Hoắc Lệ Hành không thể tỏ vẻ giận dữ với người trong điện thoại được, nhưng mà bây giờ anh đang cười còn trông khó coi hơn đang khóc nữa!
Sau đó, bé đáng yêu lại hỏi tiếp: “Chú thấy không thoải mái chỗ nào sao? Có phải chú cũng ăn bữa tiệc lớn có độc xong rồi bị đau bụng không?”
“............” Hoắc Lệ Hành cảm thấy không thể nào tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa rồi, Cố An Ninh này dạy dỗ mấy đứa nhỏ kiểu gì thế?
Bạch Tuyết ngồi bên cạnh hoàn toàn không hiểu bé con đang nói cái gì, bà đành lên tiếng với anh: “Hoắc Lệ Hành à, chắc bây giờ con đang rảnh chứ hả? Ờ, An Ninh con bé đâu rồi? Có thể ăn được hay là nói được gì chưa?”
Lúc này, câu chuyện mới chính thức trở về đúng quỹ đạo của nó. Hoắc Lệ Hành lạnh lùng nhìn về phía Cố An Ninh, Lư Thiếu Hoa vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, mà hai người họ đang nhìn về phía Hoắc Lệ Hành.
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt của mình lại: “Có thể miễn cưỡng nói chuyện, tạm thời thì chưa ăn cơm được.”
Ninh Ninh nghe thấy bà Tuyết và chú “có độc” nói chuyện với nhau, còn nhắc đến tên của mami nữa, liền lập tức nhớ ra là muốn nói chuyện với mami, thế là đôi mắt to tròn chớp mấy cái nhìn về phía Bạch Tuyết: “Bà Tuyết, Ninh Ninh nhớ mami.”
Bạch Tuyết nghe thấy vậy liền cười một cái, bà xoa đầu Ninh Ninh: “Được rồi, cho Ninh Ninh được nói chuyện với mami nhé.”
Bé gái đáng yêu gật đầu thật mạnh một cái: “Dạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7042-tu-minh-lam-nhuc-chinh-minh.html.]
Hoắc Lệ Hành bước xuống giường bệnh của mình, anh đi mấy bước tới cạnh giường của cô, anh đưa điện thoại cho cô: “Ninh Ninh muốn nói chuyện với em.”
Lư Thiếu Hoa vẫn tiếp tục nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố An Ninh không buông trước mặt Hoắc Lệ Hành, làm thế nào anh ta cũng nghĩ không được, sao mà năm đó Cố An Ninh có thể không một xu dính túi nuôi lớn hai đứa nhỏ?
Quan trọng nhất là dạy dỗ chúng trở nên vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu thế này nữa!
Cố An Ninh nhìn về phía Lư Thiếu Hoa, ý bảo anh ta buông tay cô ra. Nhưng giây tiếp theo, Lư Thiếu Hoa làm lơ ánh mắt sắc bén như d.a.o Hoắc Lệ Hành, anh ta giật lấy điện thoại, hướng sang trước mặt cô: “Tôi giúp cô cầm.”
Ninh Ninh và An An dường như chưa bao giờ rời xa cô, cả ba năm nay cộng lại cũng chỉ được mấy lần, tất cả đều vì cô phải đi công tác. Lần gần đây nhất mà bọn nhỏ xa cô là lúc cô về thành phố B lấy hộ khẩu, cho nên hai đứa nhỏ căn bản là dính lấy cô không rời!
Cố An Ninh nghĩ rằng bản thân mình khi thấy hai đứa nhỏ sẽ rất thương tâm, rất đau lòng, nhưng cuộc sống mấy năm nay đã làm cho cô kiên cường hơn. Nhìn thấy gương mặt đáng yêu trong điện thoại, còn có đôi mắt trong suốt và long lanh kia nữa, trong lòng cô bỗng chốc nổi lên một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, nước mắt không biết từ đâu tuôn ra như mưa!
Nhưng mà tỏ vẻ tủi thân trước mặt hai đứa nhỏ thì làm sao được chứ!
Giờ phút này, cô có thể được nhìn thấy hai đứa nhỏ, thật sự là tốt hơn rất nhiều so với lúc không rõ sống c.h.ế.t trong căn hầm ngầm kia.
Cuối cùng, cô lại vẫn có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ, nhìn thấy được đôi mắt long lanh và giọng nói non nớt gọi cô một tiếng mami!
Cố An Ninh cố gắng thử uốn lưỡi mấy lần, sau đó nói với con gái trong điện thoại: “Ninh Ninh, anh trai con đang làm gì vậy?”
Ninh Ninh đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ trên màn hình, rồi còn hôn cô một cái, con bé nói: “Anh hai bận chơi xếp gỗ rồi, còn Ninh Ninh thì ôm búp bê cùng chơi cầu trượt đó~ Chừng nào mami mới được về nhà vậy? Trong nhà có rất nhiều đồ chơi đó, tất cả đều là do chú Bắc Bắc đưa cho. Bà Dương và bà Tuyết cũng có nói, mami đã đồng ý rồi, Ninh Ninh và An An có thể chơi những thứ này, có phải như vậy không mami?”