Mỗi nhất cử nhất động của Hoắc Lệ Hành đều làm cho người ta muốn khinh bỉ, nhưng mà cũng chỉ dám dùng nội tâm và ánh mắt để thể hiện sự khinh bỉ của mình mà thôi, không ai dám nói thẳng ra trước mặt anh cả.
Rất nhanh chóng, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lục Bắc: “An An, Ninh Ninh, hai đứa có muốn nói chuyện với mẹ Cố An Ninh hay không!”
Mê Truyện Dịch
Tên Lục Bắc này không biết nói năng gì cả, chỉ biết lặp lại nguyên văn lời của Hoắc Lệ Hành vừa mới nói.
An An vốn là một bé trai rất lạnh lùng, nhưng lúc này bé đang bận nhập tâm chơi cầu trượt và xếp gỗ, hoàn toàn không nghe thấy chú Lục Bắc đang nói cái gì, khóe miệng còn chảy hút nước bọt, trông chơi vui vẻ vô cùng!
Lục Bắc bất lực nhìn về phía dì Dương và Bạch Tuyết, hai người phụ nữ trung niên cũng quay sang nhìn hai nhóc tì đang chơi vui vẻ đến không khép miệng lại được, đặc biệt là Bạch Tuyết, nếu như đứa nhỏ của Sa Sa ra đời, không chưng cảnh tượng này sẽ được lặp lại trước mắt bà, nhưng mà……….
“Ninh Ninh, con có nhớ mẹ hay không?” Bên tai vang lên giọng nói của dì Dương, Bạch Tuyết khôi phục lại suy nghĩ của mình, bà nhìn hai đứa nhỏ đang yêu đang cười toe toét trước mặt, liền nhớ đến Sa Sa lúc nhỏ cũng đáng yêu đến mức nào!
Mặc dù Ninh Ninh chơi rất vui, nhưng vừa nghe đến mẹ, con bé lập tức phản ứng lại, đôi chân bé nhỏ nhanh chóng chạy đến chỗ bà Dương: “Nhớ, nhớ mami~”
Hiện tại, Cố An Ninh nói chuyện rất khó khăn, cho nên chỉ có thể gọi điện thoại video nhìn thấy hai đứa nhỏ, sẵn tiện trò chuyện rồi dặn dò hai đứa nhỏ mấy câu. Rồi cô cũng quay sang cảm ơn Bạch Tuyết, mặc dù giữa bà và Hoắc Lệ Hành có giao tình, nhưng đây cũng là mẹ mới của Trình Thiên Vũ, cho dù thế nào, Cố An Ninh vẫn cảm thấy bà rất xứng đáng để tôn kính và biết ơn.
Dì Dương cũng không phải là người thông thạo sử dụng điện thoại thông minh, cho nên việc điện thoại giao lại cho Bạch Tuyết. Bé Ninh Ninh dễ thương dựa hẳn vào lồng n.g.ự.c Bạch Tuyết, bé nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng thứ đầu tiên bé nhìn thấy lại là gương mặt của Hoắc Lệ Hành.
Ninh Ninh chỉ lên màn hình: “Ủa, sao lại là chú xấu xa chứ?” Ngón tay nhỏ của Ninh Ninh chỉ chỉ vào mặt của Hoắc Lệ Hành trên màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7041-tu-minh-lam-nhuc-chinh-minh.html.]
Hoắc Lệ Hành nhìn thấy một gương mặt đáng yêu trên điện thoại, khóe môi bất giác cong lên để lộ một nụ cười: “Ninh Ninh đang làm gì đó?”
Trẻ con chung quy vẫn là trẻ con, miệng vừa nói nhớ mami xong, bây giờ nhìn thấy lập tức gọi chú xấu xa. Bản thân bé từng ăn một bữa tiệc lớn của chú suýt chút nữa bị độc chết, nhưng qua mấy câu nói của Hoắc Lệ Hành, bé đáng yêu này lập tức quên mất mối thù “bữa tiệc có độc”, giọng nói non nớt vang lên: “Con với anh trai đang chơi cầu trượt, còn có nhiều món đồ chơi khác nữa……...Ủa? Sao dáng vẻ của chú xấu xa trở nên kỳ cục vậy?”
Hoắc Lệ Hành nhìn thấy bé con đáng yêu như vậy, nụ cười trên một càng rõ nét hơn: “Vậy Ninh NInh nói thử xem, chú kỳ lạ ở chỗ nào?”
Ngón tay nhỏ tiếp tục chọc vào màn hình điện thoại: “A…...Trở nên thật xấu xí……”
Hoắc Lệ Hành thật biết cách tự làm nhục chính bản thân mà! Điện thoại anh vốn để loa ngoài, làm cho Cố An Ninh bên này chỉ nghe được tiếng mà không thấy mặt tụi nhỏ vốn rất sốt ruột, liên tục cầu xin anh cho cô được nhìn thấy tụi nhỏ, nhưng lại không ngờ rằng anh ta đang tự đào hố cho chính mình!
“.............”
Giọng nói non nớt vừa vang lên, cả phòng bệnh lập tức trở nên im lặng hẳn. Mà biểu cảm trên mặt của Hoắc Lệ Hành, ngoại trừ cạn lời còn biến hóa rất khôn lường, nhưng tóm lại là anh không thể bực dọc với Ninh Ninh được. Mãi cho đến khi trong phòng vang lên tiếng cười nhạo, Hoắc Lệ Hành mới lập tức lái sang đề tài khác, nói với tên quỷ nhỏ trong điện thoại: “Tại vì chú bị bệnh, cho nên……..”
“A! Ninh Ninh biết rồi! Vì chú bị bệnh nên chú mới trở nên xấu như vậy đúng không?”
Ninh Ninh à, con có cần phải đáng yêu quá mức như vậy hay không?