Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 70:2 Trí nhớ của cô chỉ có bảy giây

Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:30:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô chỉ muốn tìm một cơ hội nói chuyện với anh, dù sao thì cô cũng không theo anh về nhà đâu.

Cố Bắc Thần bỗng nhiên bóp chặt khiến An Noãn Noãn đang nhíu mày trầm tư phải kêu “á…” một tiếng. Cô thực sự đau tới toát cả mồ hôi.

Ai ngờ ngay sau đó thì Cố Bắc Thần thả chân cô ra: “Thử giẫm một cái xem có còn đau không?”

An Noãn Noãn nhấn nhẹ chân một cái, ừm, đúng là không đau. Không ngờ anh cũng có tố chất làm bác sĩ cơ đấy.

Ngoài mặt An Noãn Noãn lại nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần: “Vẫn còn đau lắm!”

Cố Bắc Thần nổi giận, mặt đen xì, anh bế cô lên rồi ném vào trong xe, lái tới bệnh viện.

An Noãn Noãn liếc Cố Bắc Thần. Mặt anh rất nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

Cô vội vàng nhắn một tin cho Văn Tinh Tinh bảo cô ấy chờ cô ở cửa phòng trọ cô thuê.

Văn Tinh Tinh trả lời rất nhanh. Cô ấy nói cô ấy và Thang Mễ cùng bạn trai của Thang Mễ đã tìm cô khắp nơi, cô ấy hỏi sao cô không nghe điện thoại.

Bây giờ An Noãn Noãn mới thấy trong điện thoại của cô ngoại trừ mấy cuộc gọi nhỡ của Cố Bắc Thần ra còn có cuộc gọi nhỡ của Thang Mễ và Văn Tinh Tinh, còn có cả của Đường Thần nữa.

An Noãn Noãn cúi đầu, căng da đầu nói: “Chỗ em trọ có một phòng khám nhỏ ngay cửa.”

Cố Bắc Thần nhíu mày, tiếp tục lái xe: “Cho nên?”

An Noãn Noãn khẽ vuốt mũi, hơi ngửa ra sau tựa lưng lên ghế, ép nước mắt sắp tuôn rơi kia phải ngừng lại, cong môi đáp: “Văn Tinh Tinh đang chờ em. Gần hai năm rồi chúng em không gặp nhau, vậy nên đêm nay em không về với anh được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-702-tri-nho-cua-co-chi-co-bay-giay.html.]

Nói xong câu này, An Noãn Noãn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Cố Bắc Thần nhấn ga, xe lọt vào dòng xe như nước.

Mê Truyện Dịch

Đèn đỏ sáng lên, xe bên cạnh ngã tư chậm rãi dừng lại.

Cố Bắc Thần tùy ý đặt tay lên tay lái, nặng nề nói: “Mặc kệ mẹ có nói gì với em thì chúng ta đều không thể xa nhau. Em muốn ở với bạn và bà ngoại của em cũng được, nhưng nếu em muốn nhân cơ hội để trốn tránh vấn đề thì…” Lúc này, anh quay sang nhìn An Noãn Noãn: “Em nghĩ cũng đừng mong được nghĩ.”

Mỗi khi An Noãn Noãn khẩn trương, kích động là sẽ thấy khó thở, choáng váng. Mỗi lần thế này thì cảm giác này càng mạnh, lúc nặng nhất thì cả tư duy, ý thức hay trí nhớ của cô đều trở nên mơ hồ.

Mấy năm trước, bà ngoại từng vì bệnh này của cô mà tốn bao nhiêu công sức, sau này có người ở trấn Cẩm Tú giới thiệu một thầy thuốc trung y cho cô. Cô phải uống thuốc bắc suốt cả mùa đông thì bệnh này mới không tái phát.

Nhưng gần đây bệnh này lại có dấu hiệu trở lại, không những vậy triệu chứng càng lúc càng rõ. Cô không dám nói cho bà ngoại biết.

Bây giờ đầu cô rất choáng, rõ ràng đang ngồi trên xe mà cô cứ có cảm giác mình đang ngồi trên máy bay vậy. Cô cảm thấy mặt và giọng nói của Cố Bắc Thần đều trở nên mơ hồ, cảm thấy anh rất dữ với cô, cứ như ước gì được ăn luôn cô vậy.

Cô thực sự không muốn làm mình làm mẩy thế này, nhưng mẹ anh lại dùng sự an toàn của bà cô ép cô, cô còn có lựa chọn nào khác chứ?

An Noãn Noãn chậm rãi nhắm mắt lại rồi vội mở ra ngay, gượng cười nói: “Sao có thể chứ? Vất vả lắm em mới bắt được cây rơm cứu mạng là anh, sao em có thể…”

Cố Bắc Thần nhận ra cô gái bên cạnh rất khác thường, anh vội vàng lái xe tới bên đường rồi đỗ lại, lại thấy An Noãn Noãn đã ngủ rồi.

Cố Bắc Thần khẽ vỗ mặt cô một cái: “Noãn Noãn, em sao thế?”

“Ừm! Bà ngoại nói… trí nhớ của em chỉ có bảy giây…” An Noãn Noãn nói thầm một câu như vậy rồi tiếp tục ngủ.

Loading...