Lúc này, Cố An Ninh mới rủ mắt xuống, cô thu hồi ánh mắt của mình, nhìn ra bên ngoài cửa.
Cô đang ở trong căn phòng bên trong phòng bệnh, cửa trung gian mở ra, Cố An Ninh ngẩng đầu lên liền thấy được mấy cô y tá đang bận rộn bên ngoài. Cô rất muốn lên tiếng, nhưng cô lại phát hiện ra trong miệng mình như bị nghẹn lại cái gì, lưỡi không sao có thể động đậy được.
Có vẻ như Hoắc Lệ Hành muốn tìm hiểu xem coi Cố An Ninh đang nghĩ gì, anh nhìn xuống đồng hồ một chút: “Bây giờ không thể nói chuyện, cũng không thể ăn uống gì cả. Em cứ ở đó cố gắng nhẫn nại thêm ba tiếng đồng hồ nữa là có thể miễn cưỡng nói chuyện được rồi, uống một chút đồ được chỉ định sẵn. Qua thêm ba ngày nữa, em có thể ăn một chút thức ăn dạng lỏng, qua thêm một tuần là có thể ăn chút đồ thanh đạm được rồi……..”
Cố An Ninh nhíu mày, đây rõ ràng không phải là vấn đề cô muốn hỏi.
Tay trái cô bận truyền dịch, tay phải cô quơ quào xung quanh tìm điện thoại.
“Điện thoại ở đây.” Hoắc Lệ Hành vừa nói, vừa đi đến tủ đầu giường của mình lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho cô: “Muốn nói cái gì thì cứ viết vào đây. Em không cần phải lo cho hai đứa nhỏ, chúng đã được đón về nhà rồi. Tôi đã nhờ dì Tuyết và Sa Sa đến giúp dì Dương trông bọn nhỏ rồi, bọn nhỏ bây giờ rất an toàn.”
Cố An Ninh dừng tay lại, anh đã nói như vậy, cô cũng không còn gì muốn hỏi nữa. Cô rất muốn gọi điện thoại cho dì Dương hỏi thăm tình hình của hai đứa nhỏ, nhưng chợt nhớ ra bản thân mình bây giờ không thể nói chuyện, cô đành bất lực thở dài, ném điện thoại qua một bên. Cô ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ đã lên đèn, trong đầu là một mảng mờ mịt!
Mê Truyện Dịch
Rốt cuộc mấy người đến bắt cô đi là ai cơ chứ?
Khi cô mới tỉnh dậy trong tầng hầm, người cô hoài nghi đầu tiên đó chính là Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt, nhưng theo như tình huống bây giờ, còn có ai để cho cô có thể nghi ngờ nữa đây?
Từ trước đến nay, ngoại trừ Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt, Cố An Ninh thật sự không còn kẻ thù nào khác cả! Cho dù cô không được mấy đồng nghiệp ở “Thiên Sứ Giá Đáo” yêu thích cho lắm, thì đó cũng chỉ là sự ganh ghét thông thường của phụ nữ mà thôi, cũng không tới mức phải bắt cóc như thế này.
Ba tiếng đồng hồ sau, Hoắc Lệ Hành và Cố An Ninh đều hoàn thành xong công việc của mỗi người.
Bác sĩ và y tá cũng đúng giờ đến làm kiểm tra và thay thuốc cho Cố An Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7011-nham-mat-lai-ha-mieng-ra.html.]
Lúc này ,Cố An Ninh mới biết được, cái thứ đang chắn trong miệng của cô là một vật như miếng xốp, nó cố định lưỡi của cô lại, nhưng cũng không gây khó chịu gì cả, trên mặt nó có bôi thêm một lớp thuốc.
Cố An Ninh nhìn thấy có rất nhiều bác sĩ và y tá bước vào đây, nhưng ngay sau đó, lập tức có y tá giúp cho Hoắc Lệ Hành rửa tay khử trùng, giúp anh mặc đồ bảo hộ, rồi khẩu trang, mũ, áo blouse chỉnh tề.
Rồi tiếp ngay sau đó, Hoắc Lệ Hành đã đứng bên giường của Cố An Ninh: “Nâng cao giường bệnh lên đến góc bốn mươi lăm độ.”
Hoắc Lệ Hành vừa dứt lời, giường bệnh của cô lập tức được nâng lên theo ý của anh, đầu của Cố An Ninh cũng được mấy người y tá để ngay ngắn lại: “Cô Cố, cô đừng cử động, bác sĩ Hoắc sẽ giúp cô lấy vật trong miệng ra rồi thêm thuốc vào…….”
Cố An Ninh trừng mắt với Hoắc Lệ Hành, trong mắt cô tràn ngập sự hoài nghi, tại sao ở đây có nhiều bác sĩ như vậy, nhưng cứ nhất định là để Hoắc Lệ Hành thay thuốc vào cho cô vậy chứ?
Vấn đề này của Cố An Ninh hoài nghi cũng không kỳ lạ chút nào.
Hoắc Lệ Hành nhìn thấy sự ghét bỏ với ánh mắt nghi ngờ y thuật của anh của Cố An Ninh: “Nhắm hai mắt lại, há miệng ra.”
Phì!
Câu nói này của bác sĩ Hoắc hoàn toàn không có vấn đề gì cả, nhưng sao mà nó cứ khiến cho người ta có một suy nghĩ không đứng đắn vậy!
Quan trọng nhất là mấy vị chuyên gia có thâm niên đứng ở phía sau còn chăm chú nhìn và học tập theo thao tác của bác sĩ Hoắc, mà mấy người trẻ thì lại không cùng một suy nghĩ với những vị chuyên gia đó, tất cả đều bị câu nói “Nhắm hai mắt lại, há miệng ra” của Hoắc Lệ Hành mà suy nghĩ lung tung!
Về phần Cố An Ninh, cô vẫn đang duy trì ánh mắt hoài nghi cùng thái độ nghi ngờ năng lực của Hoắc Lệ Hành của mình.