Cố Bắc Thần xuống xe trước, anh dựa vào đầu xe: “Xuống xe, lên nhà.”
Anh có vẻ còn giận dữ hơn cô, nhưng người bị đuổi khỏi nhà rõ ràng là cô cơ mà. Khổ nỗi cô không thể nói cho anh nghe những gì mẹ anh đã nói… giờ thế này có khác gì là đang ép c.h.ế.t người ta đâu?
Ánh chiều tà chiếu lên người Cố Bắc Thần, tóc anh bị nắng nhuộm thành màu vàng rực. Nhìn từ xa trông anh có phần lười biếng và không kiềm chế, nhưng ở trong mắt An Noãn Noãn thì chỉ thấy anh quá xa vời… đúng là họ không xứng với nhau thật.
Giờ phút này, An Noãn Noãn không hề cảm thấy những gì Từ Phượng Chi nói là quá hà khắc, quá khó nghe. Những gì bà nói đều là sự thật, anh là con cưng của trời, còn cô chỉ là một cô bé mồ côi ngốc nghếch. Cô ngoại trừ người bà ngoại có thể rời bỏ cô bất cứ lúc nào ra thì chẳng có gì. Đã thế có nhiều lúc cô còn hoài nghi bản thân mình có phải là do bà ngoại nhặt từ cô nhi viện về hay không nữa. Sao cô có thể ở bên anh được cơ chứ?
Từ Phượng Chi nói rất đúng, con dâu bà có thể là bất cứ ai nhưng chắc chắn không phải là An Noãn Noãn cô.
An Noãn Noãn cảm thấy lòng nặng trĩu như có một tảng đá lớn đè nặng, khiến cô có chút không thể thở nổi. Cô đã hứa với bà Cố là sẽ rời khỏi anh rồi thì sao có thể lên nhà với anh được?
“Mẹ đã nói gì với em?”
Bỗng nhiên có giọng nói mang theo đè nén vang lên từ trên đỉnh đầu An Noãn Noãn.
An Noãn Noãn chớp chớp mi, lắc đầu: “Không, mẹ anh chưa nói gì em cả, bà ấy khá tốt với em.”
An Noãn Noãn thực sự không giỏi nói dối nhưng chẳng phải vẫn nói dối được đây sao?
Cố Bắc Thần nhíu mày lại gần cô, anh vuốt tóc cô: “Thật không? Nhưng dáng vẻ của em bây giờ chẳng giống một người được đối xử tốt gì cả.” Dứt lời, anh kéo cô lại gần: “Về nhà thôi, sáng mai anh phải đi rồi.”
Thấy bản thân sắp bị Cố Bắc Thần kéo vào cửa, An Noãn Noãn đột nhiên lảo đảo trượt chân, trong khi tay còn nằm trong tay anh thì cả người cô đã trượt xuống bậc thang.
“Cẩn thận nào, em sao thế?” Cố Bắc Thần quay đầu lại thì An Noãn Noãn đã nhe răng trợn mắt không động đậy nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-701-tri-nho-cua-co-chi-co-bay-giay.html.]
Mê Truyện Dịch
Tuy anh không nhìn thấy động tác nhỏ của cô nhưng sao anh có thể không nhận ra được?
Chiêu thông minh vặt này lại hại cô, hình như chân cô thực sự bị thương. Mắt cá chân rất đau, khiến cô không thể động đậy nổi.
Cố Bắc Thần mím chặt môi lại, cúi đầu, ngồi xổm xuống, tháo kính râm ra nhét vào tay cô: “Cầm lấy, để anh xem nào.”
Dứt lời, anh ngồi xuống bậc thang, nhấc cô ngồi lên đùi mình rồi cởi giày và tất của cô ra, cẩn thận quan sát mắt cá chân của cô. Mắt cá chân của cô đã sưng lên rồi.
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng xoa bóp, anh không khác gì một bác sĩ khoa chỉnh hình đang tìm nguyên nhân gây bệnh: “Anh thử bóp xem, nếu đau thì kêu lên nhé.”
An Noãn Noãn ngây ngốc gật đầu: “Vâng! À, anh để em ngồi xuống bậc thang là được rồi.”
Cố Bắc Thần chẳng thèm để ý đến lời cô nói, anh cúi đầu bóp chân cô.
Lúc này, nắng chiều như lửa vẽ một khoảng không màu cam khổng lồ ở cuối chân trời, màu cam đó nhuộm đỏ tóc anh, cô bỗng thấy tim mình như đang chảy m.á.u vậy.
An Noãn Noãn nhìn chằm chằm đỉnh đầu Cố Bắc Thần.
Bàn tay vừa to vừa thô của anh đang nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cô.
Lúc này, cô gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập, tiếng đập rất yếu ớt và chậm chạp. Trong khi đó, Cố Bắc Thần cực kỳ bình tĩnh và nghiêm túc kiểm tra mắt cá chân cho cô.
An Noãn Noãn bực bội nhíu mày, cứ dây dưa thế này không tốt chút nào. Cô vuốt cằm: “Nếu không thì tới phòng khám gần đây xem thế nào?”