Thấy Cố An Ninh hoàn toàn không có chút phản ứng gì với lời mình nói, Hoắc Lệ Hành cũng không nói thêm gì, chỉ lo lắng nhíu mày nhìn dòng xe cộ qua lại bên ngoài.
Bệnh viện Ái Lệ Ti.
Cố An Ninh được Hoắc Lệ Hành ôm vào phòng cấp cứu, lần này, anh trực tiếp nói chuyện với Hàn Tử Mặc qua microphone di động mà trưởng khoa đã đưa cho anh.
"Bảo người của anh chuẩn bị cho tôi, tôi sẽ khám cho cô ấy." Lời nói không đầu không đuôi này của Hoắc Lệ Hành làm Hàn Tử Mặc nghe xong vẫn mờ mịt, nhưng ngay sau đó nhớ lại lời viện trưởng nói với mình, lúc này mới xem như hiểu rõ.
Hoắc Lệ Hành trước nay đều bá đạo hung hãn như vậy, đây là lần đầu tiên nói chuyện ‘nhẹ nhàng’ như vậy với Hàn Tử Mặc, cho nên, Hàn Tử Mặc rất không quen, nhưng đồng thời anh ta cũng cảm nhận được một luồng sát khí nên gật đầu đồng ý với yêu cầu của Hoắc Lệ Hành.
Mười mấy phút sau, Hoắc Lệ Hành đã được trang bị đầu đủ, áo dài phẫu thuật màu xanh, mũ, khẩu trang, bao tay, bên cạnh còn có rất nhiều trợ lý cấp trưởng khoa đứng đó.
Đầu lưỡi Cố An Ninh bị thương rất nghiêm trọng, dưới sự sắp xếp của Hoắc Lệ Hành được dùng gây tê, rửa sạch khoang miệng và cầm máu, vết thương bên phải rất sâu, có thể phục hồi từ từ mà không cần khâu, còn quá trình phục hồi bằng cách khâu sẽ rất đau đớn.
Lúc Bạch Tuyết đến, Hoắc Lệ Hành vẫn đang trên bàn phẫu thuật xử lý khoang miệng cho Cố An Ninh.
Bạch Tuyết vừa vào cửa phòng mổ đã có người chuẩn bị áo dài, mũ và khẩu trang phẫu thuật cho bà.
Bạch Tuyết đi vào nhân tiện nói: "Để tôi xem thế nào trước đã."
Bạch Tuyết vẫn nghiên cứu y học cổ truyền Trung Hoa và một số phương thuốc bí truyền, cho nên chỉ cần bà nói không cần khâu mà điều trị theo y học cổ truyền Trung Hoa thì sẽ không có vấn đề gì.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-7002-can-luoi-tu-sat.html.]
Sau khi Bạch Tuyết nhìn đầu lưỡi Cố An Ninh, nhắm mắt lại, hỏi Hoắc Lệ Hành: "Sao lại bị tổn thương nghiêm trọng đến mức này, làm sao mà lại cắn thành ra như thế."
Hoắc Lệ Hành đã sắp không chịu nổi, nói chuyện cũng phải dùng hết sức lực mới có thể nói nổi: "Dì Tuyết, dì xem có thể trị liệu mà không cần khâu được không?"
Bạch Tuyết vội vàng gật đầu: "Được rồi, chỗ họ có nước súc miệng của nhà máy chúng ta không?"
Hoắc Lệ Hành gật đầu, đáp: "Có, dì mau kê đơn để dùng đi, có lẽ sắp hết thời gian gây tê rồi. Liều cháu dùng cho cô ấy không lớn."
Lúc Cố An Ninh tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh, toàn thân đều được lau và thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, trên mu bàn tay gắn ống truyền nước biển, ngoại trừ thuốc tiêu viêm thì cô được cung cấp dinh dưỡng thông qua truyền dịch, khoang miệng của cô bị tổn thương không thể ăn uống trong vòng ba ngày.
Liều gây tê không lớn nên sau khi qua cơn gây tê, ngoại trừ đầu có hơi mơ hồ, mí mặt nặng trĩu thì đầu óc cô vô cùng rõ ràng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có ai, Cố An Ninh nhìn nước nhỏ từng giọt vào tay mình, cả người giật giật, chân bị mấy tên đàn ông xấu đè lên bẻ ra lúc này di chuyển vẫn rất đau, may mà cô không bị mấy gã đàn ông kia làm bẩn.
Hơi nghiêng mặt, Cố An Ninh nhíu mày, sao trên giường bên cạnh lại còn có một người đàn ông nằm? Nhìn kỹ, kia không phải Hoắc Lệ Hành thì là ai?
Trên tay Hoắc Lệ Hành cũng gắn ống truyền nước biển, lúc anh ta nhắm mắt mày cũng nhíu chặt.
Hoắc Lệ Hành bỗng nhiên mở to mắt, không nhìn Cố An Ninh, chỉ thản nhiên nói: "Một tên cặn bà như anh cần em nhìn lâu như vậy sao?"