"Con biết rồi mẹ nuôi, gần đây con cũng rất bận. Mẹ liên lạc với con cũng không dễ dàng gì, hơn nữa cũng đừng gọi đến điện thoại cố định trong nhà."
Hơn một tiếng đồng hồ, Diệp Minh Nguyệt cũng đã tắm tinh dầu xong, cô ta ăn mặc đẹp đẽ, đi xuống lầu, sau khi giao một số việc nhà cho chị Dương và dì Ngô, Diệp Minh Nguyệt tự mình lái xe Maserati đến gặp Trần Đại Cương đã hẹn trước.
Khi Diệp Minh Nguyệt dưới sự chỉ dẫn của ông chủ gõ cửa vào một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở Hải Thành, Trần Đại Cương mấy năm không gặp từ từ quay đầu lại, liền bị kinh diễm bởi Diệp Minh Nguyệt, người không hề thay đổi gì mà hoàn toàn thất thố.
Ông chủ câu lạc bộ và Trần Đại Cương là kiểu người kinh doanh trên sân khấu, ngoài sân khấu cũng làm ăn, xem như là bạn bè trong cùng một ngành đi!
Ông chủ mỉm cười mơ hồ gật đầu: "Đạo diễn Trần và tiểu thư từ từ dùng, tôi không quấy rầy nữa."
Có thể thấy rằng đôi mắt của ông chủ kia nhìn vào Diệp Minh Nguyệt như đang tỏa ra ánh sáng xanh giống như sói.
Hôm nay Diệp Minh Nguyệt đến nhờ Trần Đại Cương giúp đỡ, cho nên cô ta cũng không bao giờ... có thể rụt rè trước mặt Trần Đại Cương như trước nữa, nhưng cô ta cũng không thể chủ động quá mức, như thế, Trần Đại Cương tuyệt đối sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Diệp Minh Nguyệt không ngốc, hiện tại cô ta chủ động liên lạc với Trần Đại Cương, đó hoàn toàn là một ý kiến tồi, nếu cô ta có thể tự mình giải quyết một số việc, cô ta sẽ không bao giờ đến gặp Trần Đại Cương, bởi vì trong lòng cô ta biết rõ trong này có bao nhiêu sự dơ bẩn không chịu nổi. Sở dĩ cô ta có thể thanh cao đứng vững trong giới giải trí là bởi vì sau lưng cô ta có một Hoắc Lệ Hành mạnh mẽ và quyền lực, nếu không, tại sao Diệp Minh Nguyệt lại có thể ở trong giới giải trí mà như diều gặp gió, không phải chịu bất kỳ quy tắc ngầm nào!
Mê Truyện Dịch
Hai người nói chuyện cười đùa, uống trà nói chuyện phiếm, tất cả đều là hồi ức đã mấy năm không gặp. Trần Đại Cương không phải là người nằm trên mặt đất bị chơi đùa như một con khỉ. Ông ta là một nhân vật tàn nhẫn, phụ nữ sao, Trần Đại Cương đã gặp nhiều rồi, đừng nói đến Diệp Minh Nguyệt, còn nhiều nữ diễn viên trình độ diễn xuất còn hơn cô ta nhiều lắm, có ai có thể dưới ánh mắt của ông ta mà cất giấu được vài phần thật giả, Trần Đại Cương vừa mới liếc mắt một cái đã có thể thấy được rõ ràng rồi.
Nếu như Diệp Minh Nguyệt cô ta không có chuyện gì đặc biệt khó khăn, sao có thể chủ động liên lạc với ông ta?
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6932-tham-do.html.]
Rất nhanh đã kết thúc ngày cuối tuần, ngày thứ hai An An và Ninh Ninh đi nhà trẻ, xe buýt của trường đến đón bọn trẻ cũng thay đổi, hơn nữa xe trực tiếp lái đến dưới tầng nhà của Cố An Ninh.
Những người càng làm cho Cố An Ninh choáng váng. Đây không phải là hai vệ sĩ bảo vệ lối vào khu bệnh viện của Ninh Ninh ở bệnh viện sao?
Khi nào họ trở thành giáo viên xe buýt của trường mẫu giáo rồi?
Cố An Ninh từ đầu đến cuối không dám để đứa nhỏ lên xe, nếu cả hai cùng đi lên, nhất định sẽ bị bọn họ kéo đi mất!
Người thanh niên miễn cưỡng kính cẩn nói với Cố An Ninh: "Cô Cố, chúng tôi đều tuân theo chỉ thị của trợ lý Lí. Đừng lo lắng, cô sẽ cùng đi với bọn trẻ, nhìn bọn chúng vào học rồi cô có thể về."
Cố An Ninh suy nghĩ một chút, hay cứ lên thăm dò chút! Nếu không, những ngày tháng nơm nớp lo sợ này vẫn còn dài! Lẽ nào thực sự phải đem theo hai cái đầu nhỏ và dì Dương đi trốn một lần nữa sao?
Đầu tiên, hãy thử xem Hoắc Lệ Hành thực sự muốn gì?
Hãy xem Diệp Minh Nguyệt có thể làm được những gì rồi nói tiếp!
Sau khi nhìn hai đứa trẻ ngồi trong lớp, Cố An Ninh dặn đi dặn lại giáo viên không biết bao nhiêu lần rồi mới rời đi.
Trong xe, Cố An Ninh hỏi hai người vệ sĩ: "Mấy nhà lầu trên mấy ngày nay đang chuyển ra, hành lang rốt cuộc là đang trải thảm gì vậy? Có phải do trợ lý Lí sắp xếp không?"