Dù cho An Noãn Noãn chưa từng trải qua tiết mục “minh tranh ám đấu” giữa mẹ chồng nàng dâu nhưng cũng nghe hiểu những gì Từ Phượng Chi vừa nói.
Cô mím chặt môi lại, không nói nên lời, chỉ có thể ngồi đó nghe Từ Phượng Chi nói cho hết câu.
Thấy An Noãn Noãn vẫn luôn đứng ở đầu giường không nói lời nào, Từ Phượng Chi nhíu mày, chán ghét mà liếc cô một cái: “Tôi nói gì, cô không nghe hiểu à?”
Giọng điệu của bà lúc này đã mang theo lửa giận và cực kỳ không kiên nhẫn.
Sợ cô ăn vạ không đi cứ dây dưa Cố Bắc Thần, Từ Phượng Chi lại nói: “Nếu cô muốn nhiều tiền thì trực tiếp ra giá đi là được, nhà họ Cố chúng tôi sẽ cố gắng thoả mãn cô. Hôm nay, tôi nói rõ với cô luôn, vợ của Bắc Thần đã có người thích hợp rồi, mà cô chắc chắn không phải là người đó.”
Nói xong, bà bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt An Noãn Noãn: “Cô ngẩng đầu lên nói chuyện đi.”
Từ Phượng Chi thực sự ghét An Noãn Noãn tới mức không thể nhẫn nhịn được nữa. Chỉ là một con bé nhà quê thôi, bà không tin bà không thu thập được cô. Cô cho rằng có con trai bà che chở là bà không làm gì được cô à?
Lúc này An Noãn Noãn mới ngẩng đầu, hàng mi dài không ngừng run rẩy, con ngươi trong suốt cũng mang theo phần mờ mịt, cô lặng lẽ nhìn: “Bác nói đi ạ.”
Nếu Từ Phượng Chi đã nói rõ ràng như vậy thì cô cũng không cần phải gọi bà là mẹ nữa, tránh cho bà ghét bỏ cô thêm.
Từ Phượng Chi gật đầu: “Tôi nói, cô nghe có hiểu không??”
An Noãn Noãn chớp mắt: “Hiểu ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-691-roi-khoi-anh.html.]
Lúc này, Từ Phượng Chi mới thấy trong lòng thoải mái hơn: “Nghe nói hai đứa ở bên nhau cũng là do đánh bậy đánh bạ, không tính là có tình cảm gì, vậy nên kết thúc sớm thì cả hai đều có lợi cả. Không phải nhà họ Cố chúng tôi chướng mắt cô mà là hai đứa thực sự không thích hợp. Cô chẳng những không giúp được gì cho Bắc Thần mà còn sẽ chôn vùi tiền đồ của nó. Đây là điều mà người làm cha, làm mẹ và ông bà của nó như chúng tôi lo lắng nhất.”
An Noãn Noãn hơi nhíu mày lại. Những gì bà nói đều là thật, nhưng cô làm gì đến nỗi có thể hại c.h.ế.t anh hay chôn vùi tiền đồ của anh được? Cô có kém cỏi tới mức ấy ư?
Nghĩ vậy cô lại thấy buồn cười. Bà có nói gì đi chăng nữa thì tóm lại chỉ là không muốn cô gả vào nhà họ Cố thôi. Cô cần gì phải tự nghĩ mình kém cỏi làm gì.
Thấy An Noãn Noãn còn không tỏ rõ thái độ, Từ Phượng Chi nhíu mày, thầm nghĩ “da mặt dày thật đấy”: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?”
Hả?
An Noãn Noãn cũng nhíu mày, vội vã đuổi cô đi tới vậy ạ? Cô còn chưa tiêu hoá hết những gì Từ Phượng Chi vừa nói cơ mà.
Cô lặng lẽ nuốt nước miếng, cô vừa tháo chiếc nhẫn mà hôm nay vừa mua xong vừa nói: “Cảm ơn bà đã có ý tốt nhưng tiền thì thôi ạ. Tôi chỉ mong bà đừng làm ầm ĩ tới tai bà ngoại của tôi thôi. Tôi sẽ đi. Tôi hy vọng bà quản lý tốt con trai bà để anh ấy đừng dây dưa với tôi nữa.”
Mê Truyện Dịch
Nhưng An Noãn Noãn có tháo kiểu gì cũng không tháo được chiếc nhẫn c.h.ế.t bầm trên tay, cô thậm chí ước gì có thể chặt ngón tay xuống để tháo nó ra.
Thấy An Noãn Noãn dùng sức tháo nhẫn, Từ Phượng Chi nhíu mày, trừng mắt nhìn cô: “Được rồi, không tháo được thì không phải tháo nữa, một cái nhẫn mà thôi, đáng bao nhiêu tiền chứ? Chính cô nói không lấy tiền đấy nhé, tôi không thích nợ nần gì cô đâu. Chuyện của cô và Bắc Thần cũng chưa mấy ai biết. Hôm nay tôi không tiện, để hôm khác tôi gặp cô rồi đưa tiền sau. Chuyện này đến đây là xong, về phần con trai tôi, nếu cô không gặp nó thì nó cũng chẳng có thời gian rảnh mà dây dưa với cô đâu.”
Từ Phượng Chi nói xong xua tay: “Cô đi đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.”