Những năm này Lí Văn Huy người ta vẫn luôn đi theo Hoắc Lệ Hành chịu nhiều vất vả mệt nhọc, đến tận bây giờ đã hơn ba mươi mấy tuổi mà còn không có lấy một người bạn gái, vậy mà còn để cho một tên đàn ông như anh ta đi mua quần áo, đồ lót cho phụ nữa, thật sự quá đủ rồi.
Mà cũng biết giờ này thì cửa hàng bán quần áo nào còn mở cửa đâu, cho nên Lí Văn Huy liên lạc với Cố Bối Bối, Cố tiểu tổng thông qua Cố Bắc Thần, lúc này mới mua được quần áo, nhưng mà Cố Bối Bối lại thắc mắc tại sao lại không gọi Trình Thiên Vũ?
Trình Thiên Vũ mới là sếp lớn của thương hiệu 'Tường Vi Trắng'! Tìm anh ta nói chuyện quần áo không phải là rất lẹ lại thuận tiện sao?
Nhưng thế giới luôn có nhiều loại đàn ông kì lạ, cho nên Cố Bối Bối vẫn quyết định không nhiều lời, dù sao thì người đưa quần áo đêm hôm khuya khoắt thế này cũng là quản lý cửa hàng, tiền lương tăng ca của quản lý đều đã được tính thêm rồi, Lí Văn Huy thì nhất định là làm việc cho sếp của anh ta, mà Hoắc Lệ Hành lại không thiếu tiền, cho nên Cố Bối Bối liền hung hăng giày vò Hoắc Lệ Hành một chút.
Lí Văn Huy mang theo quần áo gõ cửa tiến vào, lúc này Ninh Ninh đang nằn trên giường bệnh, dường như đã hạ sốt, thuốc cũng đã có tác dụng, đứa nhỏ ngủ được thư thái, bộ dạng trông rất thoải mái!
Hoắc Lệ Hành nhìn đồng hồ, liếc mắt nhìn Lí Văn Huy một cái rồi lấy túi trong tay của anh ta ném cho Cố An Ninh: "Đi thay quần áo trong này đi."
Cố An Ninh cảm thấy quần áo của bản thân thật sự là khiến cho người khác nhìn không vừa mắt, mà chính bản thân cô cũng khó chịu nữa là!
Nhưng nếu cô vào nhà vệ sinh thay đồ thì trong phòng lại chỉ còn có hai người Hoắc Lệ Hành và Ninh Ninh thôi, lỡ như anh ta bế Ninh Ninh chạy đi thì phải làm sao?
Thấy Cố An Ninh nhìn mình do dự không cử động, Hoắc Lệ Hành nhíu mày: "Nói mấy câu với cô sao lại tốn sức vậy?"
Lông mi Cố An Ninh giật giật: "Vậy anh đi ra ngoài cho tôi thay đồ, anh cứ ở đây thì tôi rất lo lắng."
Hoắc Lệ Hành cười cười nhìn Cố An Ninh, ánh mắt vô cùng kì lạ, nhưng mà không phải loại ánh mắt bỉ ổi, khinh thường kia!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6871-doi-voi-ba-me-co-toi-khong-then-voi-luong-tam.html.]
Môi mỏng của Hoắc Lệ Hành hé mở: "Cô tự soi gương đi, nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ, tôi có thể làm gì cô?"
Não của Cố An Ninh không phản ứng kịp, tên khốn kiếp Hoắc Lệ Hành nói như vậy là có ý gì?
Giấy tiếp theo, Cố An Ninh mới hiểu ra, tay cầm túi quần áo mạnh mẽ quăng vào mặt Hoắc Lệ Hành, muốn mắng chửi nhưng lại không nói ra lời, Hoắc Lệ Hành liền tiếp được túi đồ, chỉ vào Ninh Ninh: "Sụyt, đừng đánh thức con bé."
Cố An Ninh cắn răng, cố gắng khắc chế cơn tức giận: "Anh đi ra ngoài mau, cút."
Hoắc Lệ Hành cầm túi quần áo đưa cho cô: "Nhanh chóng thay đồ của cô đi, đỡ phải khiến cho vi khuẩn ảnh hưởng đến Ninh Ninh."
Cố An Ninh nghe thấy những lời này cũng không sai, liền giật lấy cái túi: "Vậy anh đi ra ngoài, tôi lo anh sẽ bế con bé chạy."
Hoắc Lệ Hành nghiêm túc nhìn Cố An Ninh trọn vài phút, hoá ra cô vẫn luôn phòng bị anh, lo lắng anh cướp con đi!
Giấy tiếp theo, tâm trạng muốn đùa giỡn của Hoắc Lệ Hành lại nổi lên: "Nếu tôi đi ra rồi, cô lại không cho tôi vào thì phải làm sao?"
Cố An Ninh chán ghét nhìn Hoắc Lệ Hành, nhìn một chút rồi nói: "Sắp sáng rồi, anh không trở về với vợ mà ở chỗ này với mẹ con tôi là có ý gì?"
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành cúi đầu: "Không có ý gì cả, là lo cho con bé, nếu sáng mai con bé không sao thì tôi sẽ kêu dì Tuyết đến đây từ từ điều trị cho con bé, tôi cam đoan sẽ biến mất khỏi mắt hai người trong thời gian ngắn, Ok?"