Cho đến tận bây giờ, Cố An Ninh vẫn là kiểu người yêu hận rõ ràng, gật đầu nói: "Đã đỡ hơn nhiều, đã bắt đầu hạ sốt rồi, cảm ơn anh!"
Lí Văn Huy xua tay: "Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không có làm gì cả mà."
Lí Văn Huy đi đến trước giường bệnh nhìn Ninh Ninh, lại nhìn Hoắc Lệ Hành: "Hình như vẫn còn có chút sốt đúng không?"
Hoắc Lệ Hành, "Ừ" một tiếng: "Vẫn đang hạ sốt." Sau đó nói: "Cậu lái xe đến khu vực lận cận nhìn xem, tôi sẽ gửi nội dung cụ thể cho cậu."
Giọng nói của Hoắc Lệ Hành và Lí Văn Huy rất nhỏ, Cố An Ninh nghĩ Hoắc Lệ Hành đang nói chuyện cơ mật quan trọng, cho nên liền quay người đi vào nhà vệ sinh rửa bình sữa và bình nước cho Ninh Ninh, còn có áo khoác bẩn.
Lí Văn Huy nhận được lệnh liền vội vã ra khỏi phòng bệnh.
Lục Bắc hỏi Lí Văn Huy: "Lại có nhiệm vụ mới gì sao?
Lí Văn Huy nhìn Lục Bắc: "Cậu ở đây chờ lệnh, tôi phải ra ngoài một chuyến, nhiệm vụ cụ thể thì chờ sếp gửi tin tức."
Lục Bắc dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lí Văn Huy: "Được rồi, anh cẩn thận!"
Rốt cuộc là Hoắc Lệ Hành cũng không bế được đứa nhỏ, mặc dù được khăn ấm chườm lên trán, lau chân và bàn tay thì con bé rất thoải mái, nhưng ôm thì không thoải mái, cho nên Ninh Ninh cứ luôn tỉnh lại, la lên: "Muốn ma ma ôm con..."
Ầm ĩ như vậy, khăn lau ở trên trán của con bé cũng không giữ được, dành dứt khoát không đắp nữa.
Bây giờ Cố An Ninh nhìn không nổi nữa: "Để tôi, anh ôm không đúng cách, con bé không thoải mái."
Lúc Cố An Ninh nói những lời này, cô vẫn luôn không nhìn Hoắc Lệ Hành mà chỉ nhìn Ninh Ninh.
Hoắc Lệ Hành cũng không đưa đứa nhỏ cho cô, chỉ nhìn cô hỏi: "Vậy phải ôm thế nào thì con bé mới thoải mái?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6862-thay-doi-nhieu-cach-giay-vo-tro-ly.html.]
Cố An Ninh lại nhìn nơi khác, giọng nói nhẹ nhàng: "Tự sinh một đứa thì tự nhiên sẽ biết..."
Hoắc Lệ Hành: "..."
Hoắc Lệ Hành cũng xem như là một người đàn ông có kiến thức rộng rãi! Lần này gặp lại Cố An Ninh, mỗi một lần, mỗi lời nói người phụ nữ này đều độc ác như vậy, đều cho anh sự 'kinh nhạc vui mừng' to lớn, quả thật là khiến anh tựa như bị người âm thầm nhét một coi ruồi vừa c.h.ế.t vào cổ họng, phun mãi không ra, nuốt cũng không trôi.
Hoắc Lệ Hành nhìn Cố An Ninh trong chốc lát, lông mày hiện rõ vẻ xấu hổ, nhẫn nhịn, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Ninh Ninh vẫn rầm rì nói muốn mẹ, Hoắc Lệ Hành cố gắng điều chỉnh tư thế ngồi: "Ninh Ninh ngoan, hay là chú để con nằm trên giường có được không? Quần áo của ma ma con quá bẩn rồi, để cho mẹ của Ninh Ninh thay đồ xong rồi lại ôm con được không?"
Cố An Ninh cúi đầu nhìn quần áo của chính mình, đồ của cô có bẩn sao?
Nhưng vừa mới cúi đầu, Cố An Ninh liền cảm thấy toàn thân không ổn, đây là cái khỉ gì? Trên người của cô toàn là vết nôn mửa của Ninh Ninh sao?
Cũng khó trách vừa rồi bác sĩ, y tá đều nhìn chằm chằm cô, cô còn tự mình đa tình cho rằng bản thân đẹp nữa!
Mê Truyện Dịch
Nhưng mà do vội vã nên cô không mang bất cứ đồ gì của bản thân cả! Lấy gì thay đây?
Lí Văn Huy vạn năng rất nhanh đã cầm theo một túi lớn quần áo vội vã trở về, Lục Bắc kinh ngạc nói: "Sếp kêu cậu đi mua quần áo cho cô Cố sao?"
Lí Văn Huy nhìn Lục Bắc: "Cậu thông minh như vậy, hay hai chúng ta đổi đi, chuyện này quả thật không nên để cho trợ lý của Hoắc tổng làm!"
Hoắc Lệ Hành quả thật là một tên biến thái thích giày vò Lí Văn Huy mà, lại nhắn cho Lí Văn Huy tin tức là mua quần áo cho Cố An Ninh, nhưng chuyện này Lí Văn Huy có thể hiểu, dù sao thì quần áo của Cố An Ninh đã bẩn đến vậy rồi, ngay cả bọn họ cũng nhìn thấy!
Nhưng mà Hoắc Lệ Hành vậy mà lại kêu Lí Văn Huy mua cả áo lót và quần trong là sao?