Cố An Ninh trừng mắt nhìn Hoắc Lệ Hành, ai cần anh ta lo?
Nhưng bây giờ Cố An Ninh cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng, mắng chửi Hoắc Lệ Hành, đỡ phải khiến cho tinh thần bị kẻ tiểu nhân hại tổn thương nghìn lần!
Bây giờ Ninh Ninh cũng rất đáng thương, một bên bị Cố An Ninh, một bên còn lại thì bị Hoắc Lệ Hành ôm, hai người cũng không buông tay, nhưng mà đứa nhỏ không thoải mái!
"Không buông, kim tiêm của con bé bị lệch là phải đ.â.m lại lần nữa đó." Hoắc Lệ Hành tức giận nhìn vào mắt Cố An Ninh nói.
Cố An Ninh đành phải nhìn chằm chằm cảnh cáo, buông tay ra, không để ý đến anh ta mà quay người đi lấy nước để lau mặt, lau người cho Ninh Ninh, như vậy có lẽ sẽ giúp hạ sốt nhanh hơn.
Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, Hoắc Lệ Hành ngồi cạnh giường túm lấy tay cô từ phía sau: "Định làm gì?"
Mê Truyện Dịch
Cố An Ninh quay người nhìn chằm chằm Hoắc Lệ Hành, Hoắc Lệ Hành đành phải buông tay của cô ra: "Gọi y tá vào đây một chuyến."
Cố An Ninh nhấn chuông, sau đó y tá đến, bản thân thì cầm khăn dùng sức lau như khử khuẩn chỗ bị Hoắc Lệ Hành nắm qua, hành động ghét bỏ này khiến cho Hoắc Lệ Hành lần đầu cảm nhận bản thân bị một người phụ nữ từng yêu anh ta như mạng sống ghét bỏ, anh ta có bẩn đến vậy sao? Còn dùng sức lau mạnh đến vậy, không sợ lau mất luôn một lớp da của mình à!
Cố An Ninh bận lau cổ tay, Hoắc Lệ Hành nhanh chóng ôm lấy Ninh Ninh, tay kia nhẹ nhàng cầm tay đứa nhỏ, còn hung dữ trừng mắt nhìn Cố An Ninh, hoàn toàn quên mất y tá người ta đứng đợi đã lâu!
"Cô Cố, cô có gì cần hỗ trợ sao?" Y tá thật sự không nhịn được mà yếu ớt hỏi Cố An Ninh.
Cố An Ninh vẫn còn ghét bỏ lau cổ tay: "Anh ta gọi cô."
Lúc này y tá mới nhìn Hoắc Lệ Hành, nở nụ cười nghề nghiệp: "Thầy Hoắc, có gì sai bảo sao?"
Lúc này Hoắc Lệ Hành mới thu hồi ánh mắt đang trừng Cố An Ninh, nhìn đứa nhỏ trong ngực, trán áp lên trán của Ninh Ninh, lo lắng đưa tay lên gương mặt mịn màng của Ninh Ninh: "Nói cho chú biết, có không thoải mái ở đâu không?"
Ninh Ninh lắc đầu: "Chú và An An thật giống nhau!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6861-thay-doi-nhieu-cach-giay-vo-tro-ly.html.]
"..."
Ông nói gà bà nói vịt cái gì vậy?
Cố An Ninh bất ngờ dừng luôn động tác lau cổ tay, mà cả Hoắc Lệ Hành cũng ngây ngẩn cả người!
Y tá thì lại hoàn toàn không biết Ninh Ninh đang nói gì, cho nên vẫn luôn cung kính đứng đó chờ Hoắc Lệ Hành dặn dò, đây là bệnh nhân mà viện trưởng của bọn họ dặn phải chăm sóc cho tốt đấy!
Không khí yên tĩnh lúc này cũng khiến cho y tá cảm thấy rất kì lạ, nhưng lại không dám thúc giục Hoắc Lệ Hành, rốt cuộc là muốn cô ấy vào làm gì.
Giây tiếp theo, vẫn là Cố An Ninh khôi phục lý trí, không coi trọng lời nói của Ninh Ninh, nhìn về phía Hoắc Lệ Hành, giọng nói bình tĩnh: "Y tá đang chờ anh nói đấy!"
Lúc này Hoắc Lệ Hành mới cúi đầu hôn lên trán Ninh Ninh một cái: "Nhắm mắt lại ngủ đi, nhé!"
Ninh Ninh liền tò mò lại ngây thơ nhìn Hoắc Lệ Hành, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại!
Bây giờ Hoắc Lệ Hành mới ung dung dặn dò y tá: "Vắt một cái khăn mang vào đây."
Ý tá cười quay người đi vắt một cái khăn, mà trong lòng Cố An Ninh thì bắt đầu mắng chửi Hoắc Lệ Hành, không bóc lột người khác thì trong lòng sẽ không thoải mái sao? Một người lớn là cô còn đang sống sờ sờ ở đây cơ mà.
Hoắc Lệ Hành lại nhìn Cố An Ninh: "Gọi Lí Văn Huy vào đây."
Hoắc Lệ Hành vẫn luôn mang cái thói quen ra lệnh, sai khiến người khác như lẽ đương nhiên, trong lòng Cố An Ninh vô cùng khó chịu, không tình nguyện, nhưng vẫn đi đến mở cửa gọi Lí Văn Huy vào.
Lí Văn Huy vừa vào liền gật đầu chào Cố An Ninh, khách khí nói: "Chào cô Cố! Ninh Ninh đã khá hơn chút nào chưa?”