Hoắc Lệ Hành cũng bị vẻ đáng yêu và ngốc nghếch của Ninh Ninh chọc cho cười tươi!
Nhưng ánh mắt của anh vẫn liếc xéo Cố An Ninh, người phụ nữ c.h.ế.t tiệt, dù anh ta có cặn bã đến thế nào thì cũng sẽ không độc c.h.ế.t một đứa nhỏ!
Hoắc Lệ Hành không khỏi cúi đầu hôn "Chụt" lên mặt của Ninh Ninh một cái: "Chú không có xấu xa như vậy đâu! Đồ ăn kia không có vấn đề, là do con và anh con ăn quá nhanh, ăn nhiều quá, cho nên bụng mới khó chịu!"
Ninh Ninh mở to mắt: "Nhưng mà, anh của con tại sao lại không sao? Con thiếu chút nữa c.h.ế.t rồi, mẹ cũng khóc nè, anh hai và bà Dương cũng khóc, Ninh Ninh cũng cho rằng mình sẽ chết..."
Tuy đứa nhỏ không kiêng kị mà chất vấn Hoắc Lệ Hành, nhưng lại chất vấn dễ thương đến như vậy, mỗi ngày Hoắc Lệ Hành cứ bị chất vấn như vậy thì anh cũng sẽ không từ chối, quả thật là rất đáng yêu!
Hoắc Lệ Hành hoàn toàn không để ý đến thái độ của Cố An Ninh, đưa tay ôm lấy đứa nhỏ trong n.g.ự.c của Cố An Ninh.
Cố An Ninh quay đầu trừng mắt nhìn Hoắc Lệ Hành: "Anh làm gì vậy?"
Lo lắng làm đứa nhỏ sợ, Cố An Ninh không quá hung hăng, chẳng qua là gương mặt lạnh, giọng nói lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoắc Lệ Hành, không buông tay.
Hoắc Lệ Hành dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Cố An Ninh: "Nhiệt độ hạ khá chậm, tôi giúp con bé hạ sốt bằng phương pháp vật lý, sẽ không tạo ra bất kỳ tổn thương gì lên thân thể con bé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6851-ba-ba-cua-con-ten-la-gi.html.]
Thấy lông mi Cố An Ninh giật giật, hình như bị lời nói của anh làm cho động lòng, Hoắc Lệ Hành tiếp tục nói: "Tôi có cách khiến cho con bé giảm bớt khó chịu ngay bây giờ, bây giờ dạ dày của con bé phải tốt thì nó mới có thể ngủ, ngủ thật thoải mái, hồi phục cũng nhanh."
Mê Truyện Dịch
Dù sao thì y thuật của Hoắc Lệ Hành thế nào, Cố An Ninh cũng hoàn toàn không biết, bởi vì Hoắc Lệ Hành chưa bao giờ khám bệnh cho cô, năm đó ba mẹ cô cũng coi anh ta như thần vậy, nói là anh ta có khả năng diệu thủ hồi xuân, nhưng ba mẹ cô cũng đều đã c.h.ế.t trong bệnh viện của Hoắc Lệ Hành, chuyện này thật sự khiến cho Cố An Ninh cảm thấy nhiều người tán thưởng y thuật của Hoắc Lệ Hành dường như chỉ là thổi phồng?
Nhà họ Hoắc rất giàu có, những cái danh kia có lẽ là do Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt dùng tiền mua thì sao?
Nhưng năm ba mẹ lần lượt qua đời, khi đó Cố An Ninh đã giao toàn bộ thứ cô coi như là tính mạng cho Hoắc Lệ Hành, căn bản là không nghi ngờ y thuật của anh ta hoặc là chuyện ngoài ý muốn gì, cho đến tận giờ phút này, cô cũng không có nghi ngờ anh ta mà nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng cũng không biết vì cái gì, mà giờ phút này trong đầu của Cố An Ninh lại vô cùng nghi ngờ Hoắc Lệ Hành đến không cách nào kiềm chế được.
Thấy Cố An Ninh lúc đầu còn động lòng mà bây giờ lại nhìn mình là lạ, ánh mắt kia của Cố An Ninh không khỏi khiến cho lòng của Hoắc Lệ Hành trùng xuống, mãi đến khi Cố An Ninh "Ha ha" cười lạnh hai tiếng rồi nói: "Vậy sao? Sau đó lại khiến cho con của tôi bất tỉnh, cuối cùng là cho tôi một giấy báo tử, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đúng không?"
Cố An Ninh nhìn Hoắc Lệ Hành, trên mặt vẫn luôn là dáng vẻ tươi cười, nhưng mà bên trong nụ cười ấy là vô số d.a.o nhọn.
Sắc mặt của Hoắc Lệ Hành lập tức thay đổi, ngay cả tròng mắt của trở nên đỏ tươi, đáng sợ như sắp ăn thịt người.
Cố An Ninh nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Hoắc Lệ Hành, nụ cười càng thêm rõ nét: "Làm sao vậy? Nói trúng tim đen của anh rồi sao? So với những người vô tri và đám người truyền thông lòng dạ hiểm độc đối với người dối trá như anh đưa tin anh ngay thẳng năng lượng tích cực, cứu sống người, thì loại tin tức g.i.ế.c người diệt khẩu này được lan truyền ra ngoài, đối với các anh một chút cũng không có chỗ lợi đi!"
Mãi đến khi môi mỏng của Hoắc Lệ Hành thành một đường thẳng tắp, yết hầu chuyển động thật lâu, lồng n.g.ự.c không ngừng phập phòng, Cố An Ninh mới thu hồi nụ cười sắc như d.a.o kia lại ánh mắt cảnh cáo nhìn Hoắc Lệ Hành: "Buông ra."