Bình thường những đứa trẻ khoảng ba tuổi để truyền nước cho chúng thật sự phải rất đau đầu, nhưng Ninh Ninh rất ngoan ngoãn. Trong vòng tay của Cố An Ninh, ngoan ngoãn duỗi tay về phía chị y tá, nói với Cố An Ninh một cách dễ thương: "Mẹ ơi, Ninh Ninh không khóc ~"
"Chụt chụt~"
Cố An Ninh cúi đầu hôn lên trán con gái nhỏ hai lần: "Được rồi, Ninh Ninh là một cô bé ngoan, Ninh Ninh là tuyệt nhất!"
Dây truyền đã được chỉnh trong khi hai mẹ con Cố An Ninh và Ninh Ninh trò chuyện vui vẻ, cố định lại……
Bên ngoài phòng bệnh, lúc Hoắc Lệ Hành và Lí Văn Huy đến bị Lục Bắc giữ lại.
Khuôn mặt của Hoắc Lệ Hành đen lại, khi chuẩn bị mắng người thì Lục Bắc mới giải thích: "Ngài cứ vào như vậy sợ cô Cố…..."
Hoắc Lệ Hành phỏng chừng không có thời gian mà tự đến trước mặt viện trưởng xấu xa đang cười vào mặt mình, vừa tới lại có một người khác đang xem và cười nhạo Hoắc Lệ Hành anh ta, bỏ qua, Hoắc Lệ Hành anh ta cùng không thèm để ý đến những kẻ xấu đang hả hê kia.
Hoắc Lệ Hành giải thích ngắn gọn và súc tích với bác sĩ và y tá đang chăm sóc, gật đầu nhẹ với Hàn Tử Mặc, viện trưởng Ái Lệ Ti: "Cảm ơn."
Hoắc Lệ Hành nói xong, trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Trong phòng VIP to như vậy, Cố An Ninh ôm Ninh Ninh ngồi một mình trên giường bệnh, dựa vào chăn bông, nhìn đứa nhỏ trong tay mình!
Dù chỉ là một phòng bệnh nhưng trong tầm mắt Hoắc Lệ Hành đã đông cứng bởi một bức tranh ấm áp và thân thương như thế này!
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6831-hay-den-voi-vong-tay-anh-bao-nuoi-em-voi-gia-cao.html.]
Anh ta không thể tưởng tượng được rằng nếu đêm nay Lục Bắc không ở đó, cô lại phải đưa đứa trẻ đến cổng tiểu khu bắt taxi, sau đó một mình đến một bệnh viện bình thường, trên lưng có một chiếc túi lớn và ôm đứa trẻ bên người. Gõ cửa khắp nơi để tìm bác sĩ trực đêm?
Chẳng lẽ trong bốn năm qua, cô ấy đều như vậy sao?
Cố An Ninh chạm vào trán Ninh Ninh, cảm thấy không còn nóng lắm, sau đó đặt đứa trẻ lên giường bệnh, đắp chăn bông, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhiều thịt của con gái: “Ninh Ninh, nằm một mình ngoan nhé, mẹ đi gọi điện thoại cho anh trai và bà Dương, được không?"
Ninh Ninh đã nôn đến hết sức, chỉ gật đầu "vâng!" một tiếng.
Cố An Ninh mở hai tấm chắn bảo vệ hai bên giường trẻ em để bảo vệ Ninh Ninh ở trạng thái an toàn nhất, rồi cô quay đi gọi điện.
Hoắc Lệ Hành ở cửa luôn cho rằng Cố An Ninh không có nhìn thấy mình, nhưng giờ đã hiểu rồi, cô đơn giản coi anh như không khí.
Cố An Ninh thực sự rất mệt mỏi, hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, cô ấy chưa kịp hoàn thành trang thiết kế đặt hàng trực tuyến của mình thì Ninh Ninh đã bị nôn mửa, tiêu chảy và sốt cao. Quần áo trên người cô ấy đều bị dúm dó còn bị Ninh Ninh nôn lên tạo ra rất nhiều vết ố, trông cô giống như một người phụ nữ hối hả nhặt rác và nhặt ve chai trên đường phố để kiếm sống, nhìn nhếch nhác không ra gì cả.
Cố An Ninh đang nhíu mày, ngồi trên ghế sô pha và xoa trán, nuốt nước bọt cho cổ họng đỡ khô trước khi bấm điện thoại cho dì Dương.
Cố An Ninh đè giọng lại, lo lắng cô sẽ làm phiền Ninh Ninh: "Dì ơi, đã ngủ chưa?"
"À, vậy thì tốt. An An không sao là được, Ninh Ninh cũng ổn, hiện tại đang truyền nước, bao giờ xong con sẽ xem xét tình hình. Dì không cần đợi bọn con đâu. Con đoán là tối nay chưa về nhà được. Sáng mai lại phải kiểm tra. Dì vất vả cả ngày rồi, mau cùng An An ngủ đi! Sáng mai thằng bé không phải đến lớp, còn dì có thể ngủ nhiều hơn rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Cố An Ninh một tay đỡ trên trán, chống tay vịn ghế sô pha bằng một tay, hơi nhắm mắt lại, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa trán.