Ninh Ninh và An An ngây ngô hỏi: “Mẹ ơi, chú làm sao thế?”
Cố An Ninh cố cười nhạt: “Chú có việc gấp phải đi.”
Đột nhiên, Trình Thiên Vũ lại dặn dò: “Dừng xe.”
Kítttt!
Mê Truyện Dịch
Xe phanh gấp một cái, Trình Thiên Vũ xuống xe, dưới ánh mắt tò mò hóng hớt của biết bao người, đi đến trước ba mẹ con Cố An Ninh, Trình Thiên Vũ hơi cúi người xuống bế An An.
“Để anh đưa ba mẹ con lên.”
Lúc này, đã có rất nhiều người hướng về chỗ họ, bàn tán xôn xao các kiểu, thậm chí có người còn cố tình nói to lên để họ nghe thấy.
“Kia chẳng phải là mẹ đơn thân không chồng mà chửa đấy à? Sao hôm nay lại thay anh khác rồi nhỉ?”
“A, đúng rồi. À không phải, đây là người vẫn hay đưa đón cô ấy mà, chỉ là lâu rồi mới thấy đến…”
Một bà ủy viên hội tám chuyện tặc lưỡi: “Bọn trẻ đáng thương quá, người phụ nữ đó sống chả có chừng mực gì cả, suốt ngày thay đàn ông…”
Giọng nói to như vậy, Cố An Ninh cũng nghe thấy, nhưng cô muốn hỏi bọn họ là cô thường xuyên thay đàn ông khi nào vậy? Là họ mắt mù hay miệng toàn rắn rết?
Trình Thiên Vũ đúng là ít khi đến, nhưng những người phụ nữ đó rốt cuộc đang nói gì?
Cố An Ninh thấy cũng lạ, bình thường mấy bà đó nhìn thấy mẹ con cô ra vào thì cũng chỉ xì xào bàn tán, sao hôm nay lại quá đáng vậy.
Cố An Ninh cau mày, thôi bỏ đi, coi như câm mù điếc vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6801-ky-la-bat-thuong.html.]
Trình Thiên Vũ chỉ thiếu khoản đá vào mồm mấy bà hóng hớt đó, mặt hằm hằm nói: “Đã bảo em đừng sống ở nơi tồi tàn này rồi, cứ không nghe cơ, đây toàn mấy mụ đàn bà điêu dân chanh chua, bình thường em toàn phải chịu ức h.i.ế.p thế này à?”
Hai đứa nhỏ vẫn là trẻ con, nghe không hiểu mấy câu này.
Cố An Ninh trừng mắt: “Em thấy hôm nay có gì là lạ, bình thường đâu có nghiêm trọng như này.”
Ninh Ninh thấy Trình Thiên Vũ quay về rồi, giơ tay ra đòi bế: “Mẹ ơi, để chú Trình chơi cưỡi ngựa với xích đu cùng bọn con được không?” Cô nhóc này chớp chớp mắt nói cái giọng đáng yêu c.h.ế.t đi được.
Cố An Ninh bặm môi: “Ninh Ninh, chú Trình hôm nay có việc bận, để hôm khác chơi nhé.”
Ninh Ninh dường như nhìn ra mẹ đang không vui, ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Vậy cũng được ạ. Dù sao thì chơi mấy cái đó cũng không vui, con và anh đều không thích chơi nữa rồi, bọn con đã có đồ chơi vui hơn rồi, đúng không anh?”
An An chẳng thèm quan tâm, quay sang lườm Ninh Ninh: “Mẹ nói rồi, cuối tuần sẽ cùng bà Dương đưa bọn mình đi công viên hải dương học chơi, em vẫn cứ thích chơi mấy cái đồ chơi cũ rích trẻ con này, chả vui tí nào.”
An An lần nào cũng dạy bảo em gái như người lớn.
Ninh Ninh trợn mắt to hơn, cố tình tròn môi thành hình chữ O: “À à, em quên mất, tại ăn nhiều món ngon của chú Hoắc quá đấy, nên quên mất. Mẹ ơi, có phải mẹ đang giận không?”
Ninh Ninh ôm cổ mẹ, hôn cắn các kiểu trên mặt mẹ, chảy cả nước miếng.
“Hahaa”
Cố An Ninh bị con gái gặm nhấm đến nỗi phì cười: “Được rồi được rồi, mẹ không giận nữa, đi thôi, về nhà thôi!”
Lúc này, dì Dương đã ở dưới tầng đón họ, nói mấy câu xã giao với Trình Thiên Vũ xong, Trình Thiên Vũ đưa An An cho dì Dương: “Mau đưa chúng lên đi, đừng loanh quanh ở đây nữa.”
Trình Thiên Vũ cũng cảm thấy người dưới sân hôm nay hơi kì lạ, lại dám lớn tiếng nói xấu Cố An Ninh.