Sau khi An Noãn Noãn đi, hai người đàn ông không hẹn mà cùng nhau sờ tìm thuốc lá, rồi lại cùng nhìn đối phương, ánh mắt nhìn sang bên tường có biển cảnh báo cấm hút thuốc, bèn dừng động tác lấy t.h.u.ố.c lá ra.
Cố Bắc Thần lúc này mới nghiêm túc, quét mắt sang Hoắc Lệ Hành: “Cần giúp thì cứ lên tiếng.”
Hoắc Lệ Hành một tay chống lên bàn ăn, xoa lông mày nói: “Tạm thời không cần.”
Cố Bắc Thần nhìn về phía Cố An Ninh và hỏi Hoắc Lệ Hành: “Định làm thế nào?”
Hoắc Lệ Hành vẫn xoa mày: “Chưa có dự định gì.”
Lúc này Hoắc Lệ Hành hỏng thật rồi, đầu óc trống rỗng, làm sao biết nên làm thế nào.
Bây giờ chưa nói đến thái độ của Cố An Ninh, bốn năm qua cô ấy vất vả khổ cực như nào anh ta hoàn toàn không biết gì, một mình cô ấy nuôi lớn hai đứa trẻ như nào, anh ta còn không thể tưởng tượng ra.
Quan trọng là Cố An Ninh còn nuôi dạy hai đứa ngoan ngoãn như vậy, càng làm anh ta cảm thấy, những lời Cố An Ninh mắng đã ứng nghiệm vào anh ta.
Cố An Ninh từng mắng Hoắc Lệ Hành như này “Hoắc Lệ Hành, anh và Diệp Minh Nguyệt sẽ không được c.h.ế.t tử tế đâu, cả đời này các người sẽ không bao giờ có con, các người sẽ c.h.ế.t vào tháng bảy nắng gắt sẽ bị giòi bọ gặm nhấm…”
Hoắc Lệ Hành thảm hại như vậy, trong mắt Cố Bắc Thần, muốn cười cũng không cười nổi.
Mấy đứa trẻ chơi với nhau rất vui, An Noãn Noãn và Cố An Ninh cũng trò chuyện vui vẻ với nhau, đứa trẻ lớn đầu Cố Bối Bối cũng chơi điên cuồng cùng bốn đứa nhóc.
Nói chuyện ra mới biết, đôi nhà Cố An Ninh và đôi nhà An Noãn Noãn chỉ hơn nhau nửa tuổi.
Nửa tiếng sau tan cuộc, mọi người ra khỏi nhà hàng Tây.
Trên đường, Cố An Ninh đeo ba lô, tay trái tay phải dắt hai đứa trẻ, lần này Hoắc Lệ Hành không dám ra bế chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6782-dinh-lam-nhu-nao.html.]
Mê Truyện Dịch
Bên ngoài cửa lớn, ngoài xe và vệ sĩ của Hoắc Lệ Hành ra, thì là xe và người nhà họ Cố rồi.
Còn Trình Thiên Vũ vội đi đến, xuống xe, chỉ chào hỏi Cố Bắc Thần rồi cúi người bế hai đứa trẻ.
“Chú Trình, sao giờ chú mới đến, chúng cháu ăn hết đồ ngon rồi!” Ninh Ninh ôm cổ Trình Thiên Vũ nói.
“Chụt, chụt.”
Trình Thiên Vũ thơm lên má hai đứa trẻ rồi nói: “Thích ăn đồ ăn ở đây hả?”
“Vâng, thích ạ.” Ninh Ninh gật đầu đáp.
Trình Thiên Vũ hoàn toàn ngó lơ Hoắc Lệ Hành mặt tối sầm đứng sau, ôm hai đứa trẻ đi: “Được, vậy sau này chú sẽ thường xuyên đưa hai đứa đến đây ăn nhé!”
“Được ạ, còn được chơi cầu trượt, đá bóng nữa.”
Cố Bắc Thần còn cười trên nỗi đau của người khác: “Náo nhiệt quá, chúng tôi đi trước đây.”
Mấy đứa trẻ vẫy tay chào nhau, sau khi nhìn nhà họ Cố lên xe xong, Trình Thiên Vũ cũng bế hai đứa trẻ lên xe.
Cố An Ninh duy trì vững tâm trạng, nhìn sang Trình Thiên Vũ nói: “Ninh Ninh, An An, mau nói tạm biệt, nói cảm ơn chú đi.”
Hai đứa trẻ trèo lên vai Trình Thiên Vũ ngây ngô nói với Hoắc Lệ Hành tạm biệt chú, cảm ơn chú vì bữa ăn.
Cho đến khi xe của Trình Thiên Vũ dần biến mất sau bóng tối, xe hòa vào dòng người trên đường, Hoắc Lệ Hành mới động đậy đôi mắt: “Đi thôi.”