Cố Bắc Thần nhìn sang Hoắc Lệ Hành nhíu mày: “Người đẹp kia là vợ cũ của cậu chủ Hoắc trong truyền thuyết đấy à? Hai đứa trẻ sinh đôi một trai một gái cũng là của anh à?”
Hoắc Lệ Hành xấu hổ gật đầu: “Ừ.”
Cố Bắc Thần xoa đầu: “Không nghĩ rằng anh cặn bã như thế mà mạng chó cũng thật tốt số đó, bổn soái liền phục anh rồi đấy.”
Hoắc Lệ Hành mặt tối sầm, cũng không phản bác được gì, xem ra anh ta đúng là cặn bã trong mắt người khác, vậy thì cứ làm cặn bã đi. Dù gì chuyện xấu chuyện tốt nào anh ta cũng đều làm qua cả rồi, bây giờ còn có thể như nào được chứ.
An Noãn Noãn đá chân Cố Bắc Thần: “Anh nói chuyện kiểu gì thế? Hoắc tổng cặn bã chỗ nào chứ? Nếu không có anh Hoắc thì lần này em mang thai chắc bị phù thành gấu trúc rồi, anh phải cho người khiêng em đi ý, đúng là đồ vô lương tâm.”
Đồng thời, Cố Bắc Thần cũng chỉ có thể chắp tay tỏ ý cảm ơn, và xoa đầu An Noãn Noãn: “Được rồi được rồi, anh sai rồi, quen nói kiểu không kiêng dè gì như hồi trước lúc cưới nhau. Chắc cậu chủ Hoắc không để bụng đâu nhỉ?”
Hoắc Lệ Hành liếc sang Cố Bắc Thần, “hừm” một tiếng, lạnh lùng nói: “Anh cứ tự nhiên.”
Cố Bối Bối nhìn sang Cố Bắc Thần với vẻ miệt thị: “Anh trai em đang đố kị với anh đấy. Mọi người cứ tiếp tục hàn huyên đi, em ra chơi với hai người đẹp đây!”
An Noãn Noãn kéo áo Cố Bối Bối nói nhỏ: “Nói năng cho có chừng mực nhé, cô gái Angel đó đang ngại lắm rồi, đừng có không cẩn thận mà động đến lòng tự trọng của người ta.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6772-mang-cho-cua-can-ba-cung-that-tot.html.]
Cố Bối Bối gật đầu: “Em biết rồi.”
Chỉ còn ba người họ, An Noãn Noãn nhìn sang Hoắc Lệ Hành: “Hoắc tổng, tôi nói câu không nên nói nhé, anh như vậy, không cảm thấy đang gây phiền toái cho Angel sao?”
Hoắc Lệ Hành không thể không biết xấu hổ, nhưng anh ta chỉ ngại trong chốc lát, lát sau, yết hầu động đậy, nói với giọng trầm: “Hiện tại quả thật là mang đến cho bọn họ phiền toái, vừa rồi mạnh mẽ kéo họ đến đây, đúng là thiếu suy nghĩ.”
Nói thật, Hoắc Lệ Hành cũng khó khăn lắm mới nói ra được câu này, đây cũng là lần đầu Hoắc Lệ Hành hạ mình trước bạn bè trong ba mươi năm nay.
An Noãn Noãn nói: “Thực ra lúc vừa đi vào tôi đã nhận ra ngay cô ấy là nhà tạo mẫu Angel, chỉ là không nghĩ đó là vợ cũ của anh, vì vậy, nhất thời không nghĩ được ra câu nào mở lời cho hợp lý để chào hỏi, sợ lỡ lời lại làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta.”
Hoắc Lệ Hành nghe An Noãn Noãn nói xong, hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn An Noãn Noãn và Cố Bắc Thần: “Hai đứa trẻ sinh đôi nhà anh chị lớn lên như nào vậy?”
Đây luôn là một vấn đề Hoắc Lệ Hành rất tò mò.
Tuy anh ta không có con, nhưng những người bằng tuổi đều sinh con nuôi con cả rồi, tuy ai nấy đều nhà giàu, nhưng đều kêu trời là nuôi con vất vả quá, nếu nuôi hai đứa sinh đôi thì còn phát điên mất, thường xuyên nghe nói những cặp song sinh lớn lên như nào vậy?
Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn nhìn nhau, Cố Bắc Thần duỗi tay ôm An Noãn Noãn vào lòng, nhìn sang Hoắc Lệ Hành: “Hai lão ngoan đồng nhà tôi, vợ tôi và chị Nguyệt, ba bảo mẫu, còn có tôi cùng Cố Bối Bối thỉnh thoảng giúp làm việc linh tinh, anh nói xem lớn lên như nào?”
An Noãn Noãn phát hiện sắc mặt Hoắc Lệ Hành đã thay đổi, nên cũng nói thật: “Tôi thực sự quá khâm phục Angel, nếu là tôi, chắc chắn tôi không nuôi sống được hai đứa trẻ như vậy, trừ khi trong tay tôi phải có ít nhất trăm vạn tiền vốn, thuê được nhiều người chăm sóc.”