May mắn thay, trái tim của Cố An Ninh bây giờ rất mạnh mẽ, cô vẫn có thể kiểm soát cảm xúc của mình bất cứ lúc nào.
Cố An Ninh bình tĩnh đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt, không để nó lưu lại dấu vết trên má mình, không để cho hai đứa bé thấy tâm trạng sa sút và tiêu cực.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô vẫn là Cố An Ninh ngập tràn ánh nắng như xưa, với nụ cười nhẹ trên môi.
An An ăn mấy miếng bít tết, ngẩng đầu nhìn Cố An Nin: "Mami, con có thể ăn thêm một cái bánh trứng nữa được không ạ, đây sẽ là cái cuối cùng!"
Cố An Ninh sờ sau đầu An An: "Được! Vậy mẹ sẽ pha sữa cho con và em, có thích không?"
Mê Truyện Dịch
"Dạ ~" Cả hai đứa bé đồng thời gật đầu.
Cố An Ninh lấy ra một chiếc túi xách nhỏ trong suốt từ chiếc túi đeo vai to trên lưng, bên trong là khăn giấy và khăn giấy khử trùng của hai đứa bé, bình sữa, sữa bột, ... đều là đồ mang theo cho bọn trẻ khi ra ngoài.
Cố An Ninh giơ tay gọi người phục vụ, yêu cầu lấy một ấm nước sôi, đổ đầy vào bình sữa bột của hai đứa nhóc một cách khéo léo, rồi thử nhiệt độ ở cánh tay, dựa theo màu sắc, màu xanh lam là của An An, màu hồng là của Ninh Ninh.
Cố An Ninh đưa hai bình sữa với màu sắc khác nhau cho hai đứa trẻ: "Đây, đi dựa vào đệm uống xong đi rồi chúng ta sẽ về nhà."
Ninh Ninh dang tay muốn được ôm: "Mami ôm con, nằm uống sữa, mới vui vẻ!"
An An đã dựa xuống đệm như một nam thần lịch lãm, bắp chân bắt chéo, đôi chân nhỏ lủng lẳng lắc lư, liếc nhìn em gái mình: "Em gái em thật là ấu trĩ!"
Ninh Ninh không chịu thua kéo lấy chân anh trai, chán ghét nói một cách đáng yêu: "Anh thật nhàm chán, không thú vị gì cả, sẽ không có bạn gái~"
"Phụt ~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6751-co-bac-than-vs-hoac-le-hanh.html.]
Hoắc Lệ Hành bị hai tên nhóc kia làm trò đến bật cười ra tiếng!
Cố An Ninh đã quen với dáng vẻ như này của hai đứa trẻ, nhưng vẫn được Ninh Ninh chọc cười.
Cố An Ninh cong môi, đang bận chờ hai đứa nhỏ uống sữa thì điện thoại của Lục Bắc truyền đến chuông.
Lục Bắc nghe xong chỉ "ừ" một tiếng, liền nói: "Anh chờ chút."
Lục Bắc đưa điện thoại cho Hoắc Lệ Hành: "Là của trợ lý Lí."
Sau khi chỉ nghe Hoắc Lệ Hành cũng, "ừ, ừ, ừ ~" ba chữ, nhàn nhàn nói một câu với đầu dây bên kia: "Cậu tự xem mà làm, không cần hỏi ý kiến của tôi."
Đột nhiên, Hoắc Lệ Hành dường như lại nghĩ đến điều gì đó, liền nói với đầu dây bên kia: “Chờ đã.” Sau đó đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh.
Lục Bắc vội vàng đi theo, Hoắc Lệ Hành nhanh chóng liếc anh ta một cái: "Không cần đi theo, lo cho bọn họ."
Điện thoại của Lí Văn Huy đương nhiên là chuyện của Diệp Minh Nguyệt, người thì không có chuyện gì, nhưng mà đã gây ra hậu quả giao thông nghiêm trọng, cần phải đền bù thiệt hại cho hàng rào vành đai xanh và sự cố những chiếc xe phía sau, vụ tai nạn liên luỵ cho hàng rào bất ngờ đổ sập, trầy xước sơn, xây xát…..
Mà Diệp Minh Nguyệt không biết sợ hãi gì, toàn bộ trạng thái đều vô cùng không tốt.
Sau khi Lí Văn Huy nói đến câu cuối cùng lại nghĩ một chút rồi nói: "Cảnh sát giao thông bên kia đang làm đủ loại xét nghiệm, chị dâu không lái xe khi say rượu cũng không có gì khác thường, điều duy nhất từ camera giám sát cho thấy, vào thời điểm xảy ra vụ việc, chị dâu đang nghe điện thoại, hơn nữa tâm trạng lúc đó không kiểm soát được, cho nên mới xảy ra vụ việc. Bây giờ, anh cảm thấy phải làm sao?"
Hoắc Lệ Hành dựa vào bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh: "Cái gì mà phải làm sao? Tất nhiên là phải nộp phạt bao nhiêu thì nộp phạt, cô ấy có chỗ nào không thoải mái thì đưa đến bệnh viện."
Lí Văn Huy thấp giọng: "Không phải lão đại, chị dâu bây giờ tinh thần bất ổn, không chịu nói chuyện. Tôi không biết phải làm gì cả?"