Hoắc Lệ Hành cũng nhịn không nổi nữa: “Tôi thấy cậu đây là đang ghét bỏ bệnh nhân phiền phức như tôi có phải không? Nếu như cậu đã không giải quyết được mấy chuyện thế này thì để viện trưởng của các người đến thay.”
Vị bác sĩ phụ trách kia cảm thấy thật cạn lời: “Tổng giám đốc Hoắc à, ý tôi không phải là như vậy, ý tôi chỉ là, anh có thể ngoan ngoãn mà phối hợp với chúng tôi có được không, anh không cần bắt tội chúng tôi, chúng tôi cũng khó mà ăn nói, chúng tôi cũng không dễ dàng gì mà!”
Hoắc Lệ Hành chưa nghe hết đã nhắm mắt lại: “Nhanh chóng xử lý vết thương cho tôi đi, còn phí lời nữa thì cứ kêu viện trưởng và chủ nhiệm khoa của mấy người tới đây.”
Nửa tiếng sau, vết thương của Hoắc Lệ Hành đã được xử lý xong xuôi, quần áo cũng được thay mới.
Mấy cô y tá cũng quét dọn xong xuôi những mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn nhà, nhưng tuyệt nhiên không ai dám hỏi đến chuyện gì đã xảy ra.
Mê Truyện Dịch
Buổi trưa, Lí Văn Huy mang theo bữa trưa đã được anh ta dặn dò kỹ càng với cô đầu bếp mang đến cho Hoắc Lệ Hành.
Cố An Ninh nhìn về phía Lí Văn Huy: “Trợ lý Lý, lúc nào tôi mới có thể đi?”
“Buổi chiều, hai chúng ta đi đón bọn trẻ.” Nói xong, Lí Văn Huy ngẫm nghĩ một chút rồi nói nhỏ với Cố An Ninh: “Cô Cố, lúc này, cô đừng cố so đo với Tổng giám đốc Hoắc nữa, bây giờ anh ấy có chút không tiện, tuy cô có uy hơn nhưng vẫn phải nghe lời anh ấy.”
Lí Văn Huy tiếp tục thấp giọng: “Cô thử nghĩ lại xem, có ai sẽ thừa nhận một lời hứa bằng miệng cơ chứ? Đắc tội với anh ấy thì có lợi gì cho cô đâu? Nhưng mà, cho dù là thế nào, bề ngoài tôi theo phe Tổng giám đốc Hoắc, nhưng thật ra, xét về phần lương tâm, tôi hoàn toàn đứng về phía cô và bọn nhỏ. Cô cứ yên tâm đi, anh ấy không dám động vào bọn trẻ đâu. Thật ra, anh ấy rất thích trẻ con, vậy thì làm sao anh ấy dám động vào bọn nhỏ được chứ!”
Nhưng mà cho dù Lí Văn Huy nói thế nào, trong mắt Cố An Ninh, bọn họ cũng chỉ là đám người trung thành của Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt, cho dù thế nào cô cũng sẽ không tin tưởng lời nói của người bên cạnh Hoắc Lệ Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6632-ai-cho-co-den-day.html.]
Mãi cho đến khi Hoắc Lệ Hành được hai người y tá đỡ lên, anh ta vẫy tay mấy cái, hai người y tá lập tức rời đi.
Lúc này, Lí Văn Huy mới ngậm miệng lại, anh ta nhanh chóng chạy lại đỡ Hoắc Lệ Hành lại chỗ ngồi của anh ta, giúp anh ta nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa, vừa hay anh ta ngồi xuống gần chỗ Cố An Ninh.
Cố An Ninh như gặp phải quỷ, cô nhanh chóng bật người ra khỏi sofa, cô nhìn về phía Lí Văn Huy, biểu cảm lạnh lùng: “Lí Văn Huy, nếu như anh không nói người của các anh ở ngoài thả tôi đi, tôi lập tức báo cảnh sát bắt các người vì tội giam giữ người trái phép.”
Cố An Ninh vừa nói vừa lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Cái này cũng thật sự làm khó Lí Văn Huy rồi, cuối cùng anh ta đành cắn răng nhìn sang Hoắc Lệ Hành cầu cứu.
Vết thương dính nước của Hoắc Lệ Hành thật sự đã làm cho anh ta chịu không ít đau đớn rồi, cái kiểu đau thấu xương này cũng chỉ có mình anh ta cảm nhận hết được. Hơn nữa từ trước đến nay anh ta chưa từng bị ai đối xử như vậy, mọi khi anh ta vẫn luôn là kẻ bề trên ra mệnh lệnh, thế nhưng hôm nay anh ta lại bị một ly nước của Cố An Ninh làm cho n.g.ự.c của anh ta chịu không ít đau đớn!
Chỉ là, chỉ có Hoắc Lệ Hành mới hiểu hết được kế hoạch của chính mình, anh ta nhìn đồng hò một chút: “Nói cô ta báo cáo công việc ngày hôm nay qua một lần nữa đi.”
Cố An Ninh nghe được mấy lời này như vớ được vàng, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở phần báo cáo tiến độ công việc mà Đóa Nhi đã gửi cho cô đọc qua lại một lần.
Hoắc Lệ Hành vừa nghe vừa cúi người xuống húp từng muỗng từng muỗng cháo trắng nấu với rau chân vịt. Nghe cô đọc xong, anh ta xua tay, ý bảo cô có thể đi rồi.
Cố An Ninh đáp lại anh ta bằng một gương mặt tươi cười, cô chớp mắt mấy cái. Vừa lúc đó, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Diệp Minh Nguyệt vừa bước vào, sắc mặt liền thay đổi: “Ai cho cô đến đây?”