Trong nháy mắt, một vệt nước chảy dài từ trên đầu Hoắc Lệ Hành xuống, ngay cả bộ đồ bệnh nhân trên người của anh ta cũng ướt một mảng lớn, mãi cho đến khi phần trước n.g.ự.c áo anh ta ướt sũng, dính vào người.
Tiếp theo đó, “Choang~” một tiếng, Cố An Ninh ném cái ly xuống đất vỡ tan tành.
Nghe thấy có động tĩnh, Lí Văn Huy và vệ sĩ đồng loạt xông vào, tất cả đều bị dọa cho ngây người!
Trong tình cảnh này, đến cả trợ lý vạn năng như Lí Văn Huy cũng không biết nên làm thế nào cho phải!
Mà lúc này, trên mặt Hoắc Lệ Hành là một một biểu cảm giận dữ, nội tâm anh ta sụp đổ, tựa hồ như muốn phát cuồng, nhưng đáng tiếc, vết thương trên người anh ta còn chưa cắt chỉ. Nếu như bây giờ anh ta nổi cơn lôi đình, thì giây tiếp theo anh ta sẽ bị đưa lên bàn phẫu thuật để khâu lại vết thương, nói không chừng cái mạng già này của anh ta sẽ chỉ còn lại một nửa tuổi thọ mà thôi!
Mà kẻ cầm đầu mọi chuyện Cố An Ninh kia thì đang đứng ngay cửa, đôi mắt to tròn vô tội chớp mấy cái, cô nở một nụ cười nhạt, cái cằm gầy khẽ nhếch lên: “Trợ lý Lý, anh tới thật đúng lúc. Lúc nãy ông chủ anh muốn uống nước, tôi liền rót cho anh ấy một ly, nhưng tôi lại bị trượt tay một cái. Anh vào đây xử lý đi!”
Cố An Ninh nói xong liền tỏ vẻ vô tội, hệt như hình chụp Ninh Ninh trong điện thoại cô vậy, sau đó cô làm ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Hoắc Lệ Hành: “Tôi đã báo cáo xong công việc rồi, tôi đi đây.”
Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Lệ Hành trở nên méo mó, anh ta chỉ hận không thể đưa tay một phát bóp c.h.ế.t người con gái Cố An Ninh này ngay bây giờ.
Giây tiếp theo, yết hầu của Hoắc Lệ Hành khẽ động một cái, anh ta đưa tay lau vệt nước trên gương mặt tuấn lãng của mình, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lí Văn Huy: “Lấy một cái khăn lông qua đây.”
Lí Văn Huy thức thời biết mình cần phải làm gì, anh ta nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn lông.
“Tôi nói cô đi lấy.” Đôi mắt lạnh lẽo cười như không cười của Hoắc Lệ Hành liếc nhìn Cố An Ninh một cái.
Nhưng Cố An Ninh lại hung hăng trừng mắt với anh ta, cô nhanh chóng cầm túi xách và máy tính của mình lên: “Thật ngại quá, Tổng giám đốc Hoắc, tôi tay chân vụng về lắm, vẫn là để trợ lý của anh đi lấy thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6621-co-muon-mang-theo-hai-dua-con-cua-co-roi-khoi-hai-thanh-hay-khong.html.]
Ngay lập tức, Hoắc Lệ Hành kêu vệ sĩ chặn đường Cố An Ninh lại, thái độ nghiêm túc kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng: “Bây giờ cô không thể đi được.”
Mê Truyện Dịch
Cố An Ninh giận dữ trừng mắt với đám người vệ sĩ đang chặn đường mình: “Tránh ra.”
Vệ sĩ lịch sự nói một từ không được, sau đó cung kính gật đầu nói với Cố An Ninh đang tức giận: “Thưa cô Cố, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh của Tổng giám đốc Hoắc, mong cô đừng tiếp tục làm khó chúng tôi nữa.”
“Anh, các người........” Cố An Ninh vừa tức giận vừa chỉ vào mấy người vệ sĩ trung thành đang ngăn cản mình, cô nghiến răng nghiến lợi mà nói với bọn họ: “Tất cả các người đều là…..” Hai chữ chó săn bị Cố An Ninh nuốt vào, cô hung hăng trừng mắt với người lãnh đạo của đám người vệ sĩ: “...Cá mè một lứa với anh ta. Hừ~”
Cố An Ninh lại tiếp tục cố gắng xông ra khỏi bức tường người ở cửa phòng bệnh.
Người lãnh đạo của đám người vệ sĩ khom lưng nói: “Cảm ơn cô Cố đã thông cảm cho chúng tôi.”
Trong lòng Cố An Ninh liên tục thét lớn, thông cảm cái đầu anh đó!
Cố An Ninh liếc mắt về phía Hoắc Lệ Hành, người đàn ông nào đó đang đắc ý liếc nhìn cô, trên mặt và khóe môi đã mang đậm ý cười!
Cố An Ninh tỏ vẻ chán ghét là trừng mắt với Hoắc Lệ Hành: “Tổng giám đốc Hoắc có gì cần phân phó nữa sao?”
“Lấy cho tôi cái khăn lông lại đây.” Hoắc Lệ Hành bình thản mà ra lệnh cho cô.
Cố An Ninh đi vào nhà vệ sinh, cô đi ra với một chiếc khăn lông trên tay. Cô đi lại gần chỗ của anh ta, khi còn cách anh một khoảng, cô đứng tại chỗ, ném cái khăn qua chỗ anh ta: “Khăn của anh.”