Giây tiếp theo, Lí Văn Huy liền trừng lớn hai mắt: “Tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại hút thuốc trong phòng bệnh…….”
Trong căn phòng bệnh đơn giản, Hoắc Lệ Hành đứng ngay cửa sổ, ánh mắt nhìn vào đám người đang hối hả ra vào bệnh viện. Anh ta nhìn sang hai người vừa bước vào, là Lí Văn Huy và Cố An Ninh, một luồng khói được thả ra từ miệng anh ta bao trùm lên người đàn ông đẹp như một bức tượng điêu khắc.
Vết thương của Hoắc Lệ Hành còn chưa cắt chỉ, huống chi bản thân anh ta còn là một bác sĩ, sao anh ta lại hút thuốc trong thời kỳ dưỡng thương như vậy chứ?
Đột nhiên Hoắc Lệ Hành xoay người lại, trên ngón tay vẫn còn kẹp lấy điếu thuốc đang hút dở, sắc mặt anh ta tối sầm đến mức có thể mài ra mực: “Cậu la lớn vậy làm cái gì, tôi chỉ hút có một điếu.”
Lí Văn Huy lập tức đi đến, lấy điếu thuốc vứt ra ngoài.
Hoắc Lệ Hành lạnh lùng liếc nhìn sang Cố An Ninh, anh ta mở hết cửa sổ ra, ngồi đối diện với Cố An Ninh. Trên người anh ta mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh sọc trắng, trên mặt cũng không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước nữa.
Nhìn thấy Hoắc Lệ Hành nhìn chằm chằm vào mình, Cố An Ninh lại không quan tâm, xem như anh ta không tồn tại. Cô mở máy tính đặt lên đùi mình, ánh mắt chăm chú giải thích về tiến độ kế hoạch của hôn lễ của Ngô Châu Dương cùng với ngày tổ chức hôn lễ và nhiều thứ khác trên màn hình máy tính cho Hoắc Lệ Hành.
Cố An Ninh nói xong nhưng lại không nghe được tiếng trả lời của Hoắc Lệ Hành, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Lệ Hành một cái: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi đã báo cáo công việc xong xuôi rồi.”
Từ nãy đến giờ Hoắc Lệ hành vẫn một tay đỡ trán ngồi nghe cô nói, tư thế chưa từng thay đổi.
Cố An Ninh vừa dứt lời, Hoắc Lệ Hành mới giật mình một chút, dáng ngồi của anh ta thay đổi: “Không nghe rõ, không cần nói lại quá trình cho tôi nghe, có nói tôi cũng không hiểu, tôi chỉ cần kết quả.”
Từ trong đáy lòng Cố An Ninh vang lên một tiếng chửi thề, vậy anh bảo trợ lí gọi tôi tới để chơi với anh hay sao?
Nhưng Cố An Ninh vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Vậy được, vậy tôi nhanh chóng về công ty làm việc.”
Cố An Ninh nói xong liền lập tức thu dọn đồ đạc bỏ chạy. Đúng là người tốt thường đoản mệnh, tai họa thì trường tồn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6612-hoac-le-hanh-anh-di-chet-di.html.]
“Đợi chút!” Hoắc Lệ Hành lớn tiếng ra lệnh cho cô dừng lại.
Cố An ninh dừng bước, cô vẫn đưa lưng về phía anh ta: “Tổng giám đốc Hoắc, anh còn có gì cần dặn dò sao?”
“Công việc của cô chưa báo cáo xong mà lo chạy cái gì?” Hoắc Lệ Hành hỏi.
Cố An Ninh bỗng dưng xoay người lại, cô trừng mắt với Hoắc Lệ Hành: “Có phải anh bị đánh cho hư não rồi hay không? Không phải anh nói không cần nói cho anh nghe quá trình thế nào sao?”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành đen mặt lại, người con gái này cũng thật tàn nhẫn, anh trừng mắt lại với Cố An Ninh: “Giúp tôi rót một ly nước đem qua đây, sau đó nói lại cho tôi nghe những vấn đề trong công việc lúc nãy của cô.”
Cố An Ninh hít một hơi thật sâu: “Tôi đi gọi y tá cho anh.”
Hoắc Lệ Hành: “Bây giờ y tá không được bước vào. Bộ rót một ly nước thì cô sẽ c.h.ế.t hay sao? Làm dáng cái gì nữa chứ!”
Cố An Ninh hoàn toàn không nghĩ đến Hoắc Lệ Hành sẽ hét lên với cô như vậy, cô trực tiếp cầm ly nước ấm đem qua: “Đây.”
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay của cô bị nắm lấy, Cố An Ninh sợ hãi đến mức hét lên một tiếng, ly nước cũng rơi xuống. Chỉ trong nháy mắt, ly nước đã được Hoắc Lệ Hành bắt được, anh ta đặt nó an ổn trên bàn trà trước mặt.
“Anh muốn làm gì? Buông ra.” Cố An Ninh trừng mắt: “Anh có tin tôi bồi thêm một d.a.o lên vết thương của anh không?”
“Tôi tin.” Sau khi Hoắc Lệ Hành dứt lời, anh ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang trừng lớn của Cố An Ninh: “Buổi chiều cô mang An An và Ninh Ninh đến cho tôi gặp một lúc được không? Tôi chỉ muốn nhìn chúng một cái thôi.”
Đôi mắt của Cố An Ninh chớp chớp mấy cái, sau đó ngửa đầu cười lớn tiếng. Cô mạnh mẽ hất tay Hoắc Lệ Hành ra, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Anh cảm thấy anh xứng sao?”
Cố An Ninh nói xong liền đổ ly nước kia xuống trên đầu Hoắc Lệ Hành: “Hoắc Lệ Hành, anh đi c.h.ế.t đi!”