Lúc này Lí Văn Huy cũng nhướng mày, đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi cũng nghĩ đó là con của anh, nhưng như vậy thì sao, dù sao hiện tại ngài cũng là người có vợ rồi, lão đại."
Hoắc Lệ Hành sửng sốt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ đáng yêu trong ảnh: "Tại sao không chụp vài tấm ảnh không có mặt của Trình Thiên Vũ? Thật là khó chịu, ở đâu cũng gặp phải anh ta. Cái tên Trình đại thiếu gia này từ khi nào trở nên nhàn rỗi như vậy?"
Lí Văn Huy thầm thì nói, anh ấy vốn dĩ khá nhàn rỗi, không phải sao? Đặc biệt, khi Cố An Ninh và hai đứa nhỏ gặp rắc rối. Trình Thiên Vũ đều nhàn rỗi, chỉ là cậu ta không đem tình hình điều tra thực tế để nói cho anh ta biết mà thôi!
Bắt gặp thấy Lí Văn Huy không trả lời chính mình, Hoắc Lệ Hành nâng mắt nhìn Lí Văn Huy: "Cậu không có nghe thấy tôi nói chuyện với cậu sao?"
Lí Văn Huy giả vờ vô tội: "Dạ, tôi đang rất chăm chỉ nghe đây ạ, nhưng tôi không biết anh đang chỉ câu nào?"
Hoắc Lệ Hành trừng mắt nhìn Lí Văn Huy: "Trình Thiên Vũ nhàn rỗi quá, thu xếp việc gì cho anh ta bận đi."
Mê Truyện Dịch
Lí Văn Huy khẽ cau mày và thẳng thừng từ chối: "Hoắc Tổng, e rằng chuyện này không được."
"Tại sao không? Tiểu tử anh ta khiến tôi nằm đây. Tôi còn không tìm anh ta phiền toái. Để anh ta bận mấy ngày, thì làm sao?"
Lí Văn Huy nhìn về phía cửa, mở cửa sắp xếp mấy vệ sĩ ở bên ngoài rồi mới đi vào, kéo một cái ghế đẩu ngồi ở đối diện với Hoắc Lệ Hành, nghiêm nghị nói: "Lão Đại, tôi nghĩ anh phải bình tĩnh lại đi. Suy nghĩ kỹ những việc làm của mình, và hãy suy nghĩ cho hai đứa trẻ và Cố An Ninh, nếu không ... Ước tính rằng dù anh có thái độ như thế nào đối với ba người họ, thì Cố An Ninh cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho dù anh có hàng ngàn lý do cũng không giải thích nổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6581-lam-cho-anh-ta-bien-thanh-ke-ngheo-hen.html.]
Hoắc Lệ Hành mím chặt môi nhìn Lí Văn Huy không lên tiếng!
Lí Văn Huy nói tiếp: “Tôi biết rằng một số lời nhắc nhở của tôi nằm ngoài phạm vi công việc của trợ lý, nhưng tôi lo lắng rằng cách xử lý của anh sẽ phản tác dụng. Có câu nói rằng, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.”
Hoắc Lệ Hành tiếp tục nhìn chằm chằm đứa trẻ trên màn hình điện thoại: "Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho An Ninh cô ấy. Dù sao Trình Thiên Vũ sẽ không phải là ngôi nhà của cô ấy, nếu cô ấy và đứa trẻ dựa quá nhiều vào anh ta, đó không phải là một điều tốt."
Lí Văn Huy khinh thường Lão Đại của mình, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Nhưng anh có bao giờ nghĩ đến chuyện đó không. Bao nhiêu năm nay, Cố An Ninh một mình nuôi hai đứa con. Trong đó, Trình Thiên Vũ không có công lao thì cũng có khổ lao. Thực tế, cá nhân cả người người họ đã nuôi dạy hai đứa trẻ dưới rất nhiều áp lực và nguy hiểm. Bây giờ, có điều gì đó đã xảy ra ở trường mẫu giáo. Nếu vào lúc đó Trình Thiên Vũ không thể xuất hiện, mà Cố An Ninh lại bị thương, anh nghĩ hai đứa trẻ sẽ không bị khi dễ c.h.ế.t sao?"
Hoắc Lệ Hành đột ngột ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Lí Văn Huy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy tôi kêu cậu điều nhiều người từ thành phố B đến đây chỉ để nhàn rỗi và ăn cơm thôi sao?"
Lí Văn Huy không nói nên lời, đột nhiên nói: "Tôi đã sắp xếp những người đó để bảo vệ anh đó, Lão Đại."
Hoắc Lệ Hành hơi tức giận: "Tôi thèm vào được bảo vệ. Từ nay về sau điều bống người cố định trong bệnh viện, những người còn lại bí mật bảo vệ hai đứa nhỏ, còn nữa..."
Hoắc Lệ Hành đột ngột dừng lại và nhìn Lí Văn Huy với đôi mắt đáng sợ, Lí Văn Huy sởn cả tóc gáy với ánh mắt đó.
Nhưng chỉ là trong chốc lát, Hoắc Lệ Hành chỉ vào Lí Văn Huy nói: "Lí Văn Huy, nói xem, cậu có thể phản bội tôi hay không?"