Cố An Ninh gật đầu: “Ừm, anh đánh chồng cô ta sống dở c.h.ế.t dở, đương nhiên cô ta muốn đến tìm anh tính sổ rồi.” Cố An Ninh thậm trí còn vui sướng khi người gặp họa trêu chọc Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ hùng hùng hổ hổ nói: "Cô ta tìm anh tính cái rắm, anh lại chưa đánh chết. Có phải Dì Tuyết lại đến xem vết thương cho tiểu tử kia hay không?"
Khóe môi Cố An Ninh cong lên dưới lớp khẩu trang: "Ừm, bà ấy và Diệp Minh Nguyệt quen biết nhau! Sau đó họ cùng nhau đến phòng cấp cứu, còn em đi về trước."
Trình Thiên Vũ nhìn đồng hồ đeo tay: "Anh còn có việc nên không lên nhà nữa. Em lên xem làm sao giải thích cho bọn trẻ."
"Nhưng, tình hình ở trường mẫu giáo như thế nào? Anh kể cho em nghe đi?" Cố An Ninh lo lắng hỏi.
Trình Thiên Vũ không khỏi bật cười: "Đi hỏi con gái của em ấy, con bé sẽ nói cho em biết chi tiết."
Nhưng khi Ninh Ninh nói rằng đứa trẻ đó gọi con bé là đứa con hoang không có cha, anh không muốn Cố An Ninh nghe thấy những lời buồn bã liền xua tay: "Bỏ đi, để anh nói cho em biết về tình hình và ý kiến của anh về cách làm thế nào để đối phó, miễn cho em phải thẩm vấn họ một lần nữa."
Trong quá trình tường thuật lại của Trình Thiên Vũ, điều duy nhất còn thiếu là câu mắng của đứa trẻ kia, “một đứa con hoang không có cha": "Ngày mai em không phải lo lắng về điều đó, anh sẽ cùng Trương Thiệu Dương đến gặp dám nhà giàu mới nổi một lúc, xem bọn họ biểu diễn cái gì."
Cố An Ninh thực sự không muốn gây thêm rắc rối cho Trình Thiên Vũ, cũng không muốn anh ấy là một chàng trai chưa vợ lại phải hầu hạ mẹ con họ suốt ngày, điều này sẽ ảnh hưởng đến Trình Thiên Vũ.
Mê Truyện Dịch
"Thôi, vẫn là để em tự mình đi! Dù gì cũng là con em gây chuyện, phụ huynh nhà người ta phải nhìn thấy phụ huynh nhà mình. Anh mà đi thì người ta sẽ nghĩ phụ huynh như em không đủ chân thành, ngược lại càng chọc tức cặp vợ chồng thổ hào đó, An An và Ninh Ninh sợ rằng sẽ phải nghỉ học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6552-nguyen-nhan-danh-nhau-o-nha-tre.html.]
Trình Thiên Vũ hôm nay cũng đủ loại cáu kỉnh, nhìn chằm chằm Cố An Ninh: "Anh đã nói rồi, anh có thể giải quyết, bộ dạng em như này qua đó giải quyết kiểu gì? Chỉ là nhà giàu mới nổi, anh không tin bọn họ có thể cho hai đứa nhỏ nghỉ học. Ngày mai anh sẽ xử lý và gọi điện nếu có chuyện xảy ra.”
Sau khi hai đứa bé một trai một gái dễ thương cúi đầu chào Trình Thiên Vũ, chúng nhảy đến ôm lấy chân của Cố An Ninh, khuôn mặt mập mạp của đứa bé ngẩng lên: "Mẹ, mẹ ơi.....hai bọn con giống như đang gặp rắc rối!"
Cố An Ninh nhìn An An, ngũ quan của con trai và tên cặn bã gần như được nhân bản như cùng một bản mẫu vậy, miệng Ninh Ninh cũng có đường nét và hình dáng của tên cặn bã.
Nhìn hai đứa trẻ này, Cố An Ninh đột nhiên cảm thấy trước đây không hề nhận ra rằng chúng trông giống tên cặn bã đó như vậy!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Ninh Ninh tỉ mỉ nhận thấy có vẻ bí ẩn trên khuôn mặt ẩn dưới khẩu trang của Cố An Ninh, đau khổ nói: "Mẹ ơi, tại sao mẹ lại bị thương..."
Tâm trí của Cố An Ninh bị kéo trở lại thực tại bởi tiếng nói dễ thương như vậy, lông mi Cố An Ninh chớp chớp vài lần: "Không sao đâu! Mẹ không cẩn thận bị ngã khi đang đi bộ thôi."
Đôi mắt của Ninh Ninh ngay lập tức ngấn nước, giọng nói lanh lảnh của trẻ con và đôi bàn tay nhỏ bé của con bé xoa xoa khuôn mặt của Cố An Ninh, người đang ngồi xổm trên bậc: “Mẹ kéo khẩu trang xuống đi, để Ninh Ninh và anh trai thổi cho mẹ, thổi thổi sẽ không đau nữa.”
Lúc này, dì Dương cũng nhận thấy khuôn mặt của Cố An Ninh bị thương, bà ấy kêu lên: "An Ninh, sao mặt của cô lại bị thương?"
Cố An Ninh xoa xoa chóp mũi: "Không sao đâu, con vô tình bị ngã ở chỗ làm, nhưng con có thể xin nghỉ dài ngày, vẫn được trả lương! Dì Dương, chúng ta còn không lên lầu ăn mừng!"