Trình Thiên Vũ không muốn nhìn thấy Cố An Ninh bị ức hiếp, nhưng anh luôn phải nhìn cô phải chịu đựng nhiều sự ngược đãi mà bất lực. Bốn năm trước khi nhìn thấy cô ấy, cô liều mình sinh con trong bệnh viện, cách bốn năm sau, lại là cảnh tượng như vậy, nhưng anh không thể ngăn cản và cũng ngăn cản không nổi Hoắc Lệ Hành làm tổn thương cô, anh cũng không có cách nào để khiến Cố An Ninh chấp nhận tình cảm của mình!
Nhưng anh cũng không nỡ nhìn thấy ánh mắt u sầu và vẻ mặt lo lắng của cô, có thể thấy cô đang lo lắng cho hai đứa nhỏ sẽ bị Hoắc Lệ Hành biết được.
Giờ phút này, Trình Thiên Vũ hận muốn tát vào mặt mình, lần trước để tìm được Dì Tuyết và em gái mình, anh đã nhắc đến Cố An Ninh và hai đứa con của cô ấy trước mặt Hoắc Lệ Hành, lẽ nào Hoắc Lệ Hành đã biết được điều gì đó sao?
Nếu Hoắc Lệ Hành thực sự biết đứa con của Cố An Ninh là của anh ta, theo tính cách bẩn thỉu của anh ta, anh ta có cướp đứa con của An Ninh không? Nếu như vậy, liệu cô ấy có thể sống tiếp được không?
Trình Thiên Vũ hung tợn nhíu mày nhắm mắt lại, không để ý tới hành động của Hoắc Lệ Hành, thay vào đó là nhìn Cố An Ninh, không giấu được ánh mắt với vẻ thương tiếc nói: "An Ninh, đừng sợ, ông trời có sập thì còn có anh ở đây!"
“Hừ.” Hoắc Lệ Hành khinh thường sau khi nghe được lời nói của Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ nhìn trợ lý hai bên: "Đi ra ngoài."
Các trợ lý và y tá ngoan ngoãn bước ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ có Hoắc Lệ Hành, Trình Thiên Vũ và Cố An Ninh ở trên giường.
“Hoắc Lệ Hành, anh đã nghe qua câu, ác giả ác báo chưa? Con mẹ nó, hôm nay tôi liền ở nơi này nguyền rủa anh, anh và Diệp Minh Nguyệt con tiện nhân đó sẽ bị sét đánh. Ngươi có tin hay không?”
Ngay khi Trình Thiên Vũ nói ra câu này, Cố An Ninh sững người, thật sự là lần đầu tiên nghe thấy Trình Thiên Vũ chửi thề, nguyền rủa như vậy, thế nhưng bày trờ trước mặt Hoắc Lệ Hành mắng chửi Diệp Minh nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6501-doi-voi-mot-ten-khon-nan-nhu-anh-toi-da-som-khong-con-hung-thu.html.]
Ai bảo rằng Hải Thành không có người, nhưng trong mắt Hoắc Lệ Hành, Diệp Minh Nguyệt chính là nữ thần hoàn mỹ nhất! Làm sao anh ta có thể chịu đựng được Trình Thiên Vũ gọi cô ta là tiện nhân!
Quả nhiên, lời nguyền rủa thái quá của Trình Thiên Vũ rơi xuống, trên mặt Hoắc Lệ Hành đầy những vạch đen, anh nhàn nhạt liếc nhìn Trình Thiên Vũ: "Anh ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
"Hừ ~" Trình Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Hoắc Lệ Hành: "Anh còn muốn nói gì với cô ấy, cút đi."
Mê Truyện Dịch
Phòng bệnh to như vậy, lại rơi vào trầm lặng đến c.h.ế.t người.
Lúc này Cố An Ninh, mặt không có cách nào nhìn thẳng, môi bị rách khi va vào chân ghế, hiện tại toàn bộ khuôn mặt sưng đỏ, bôi thuốc mỡ màu tím, lúc nãy mới nói chuyện, trong lúc vội vàng, đã bị nứt một vài đường, thật sự rất đau.
Nhưng Cố An Ninh hiểu rằng nếu cô ấy không nói thì sự bế tắc của ngày hôm nay sẽ không kết thúc, suy cho cùng thì mối hận của cô ấy với Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt không liên quan gì đến Trình Thiên Vũ, mà là do cô ấy khi còn trẻ đã yêu một người không đáng để yêu, một ngươì đàn ông cặn bã, nên phải trả giá.
"Thiên Vũ, anh đi ra ngoài đi! Nếu anh ta muốn nói gì đó với em thì cứ để cho anh ta nói! Em không tin ở nơi này mà anh ta có thể g.i.ế.c em." Sau khi Cố An Ninh cố gắng hết sức để nói câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trình Thiên Vũ, đó là ánh mắt cầu xin!
Ánh mắt của Cố An Ninh nhìn Trình Thiên Vũ như thế này khiến anh không chịu nổi, anh đành trầm mặc thở dài, tiến đến bên giường cúi đầu hôn lên trán Cố An Ninh: "Không có việc gì, anh ở ngay cửa. Nếu em có chuyện gì em ấn vào đây một cái là được.” Trình Thiên Vũ nói xong rồi nhét chuông bấm vào tay Cố An Ninh.
Hoắc Lệ Hành nhíu chặt lông mày và nhìn chằm chằm vào Trình Thiên Vũ cho đến khi Trình Thiên Vũ ra khỏi phòng, cạch một tiếng đóng cửa phòng bệnh lại.