Diệp Minh Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Lệ Hành, nước mắt lã chã rơi: “Nếu có cách nào đó, thì sao em phải lựa chọn con đường này chứ, Lệ Hành, em thật sự xin lỗi!”
Diệp Minh Nguyệt từ bốn năm trước sau khi sảy thai, cứ mãi không có thai được, đây giống như lời nguyền của Diệp Minh Nguyệt với Hoắc Lệ Hành, làm anh ta bực bội và cảm thấy như đang nợ cô ta.
Dù gì thì lúc này Diệp Minh Nguyệt như đã hạ quyết tâm tìm người mang thai hộ rồi, dù anh ta không muốn, cô ta vẫn sẽ dùng cách khác để Hoắc Lệ Hành mang thai với người phụ nữ khác, rồi cô ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, cho đến khi đứa trẻ ra đời.
Bao năm nay, nếu không phải cô ta và mẹ nuôi luôn ngấm ngầm xử lý hết những cô gái vây quanh nhòm ngó Hoắc Lệ Hành thì làm sao được yên ổn như bây giờ, nhưng ngọn lửa trong lòng phụ nữ dù dập tắt rồi vẫn sẽ lại bùng cháy thôi!
Hoắc Lệ Hành thở dài rồi chuyển chủ đề: “Minh Nguyệt, nếu em đã không muốn tiếp tục uống thuốc của dì Tuyết nữa thì thôi, nhưng cũng vẫn nên đi lại chỗ dì ấy, vì sau này chắc chúng ta sẽ thường xuyên ở lại Hải Thành. Còn về con cái thì không cần vội, em cũng đừng áp lực quá, cứ đợi qua quãng thời gian này đã.”
Diệp Minh Nguyệt vẫn tiếp tục yếu đuối nói: “Không được, Lệ Hành, chỗ dì Tuyết đương nhiên sẽ vẫn đi lại, còn việc con cái thì phải nhanh lên, anh đã hơn ba mươi rồi…”
Vừa nói, Diệp Minh Nguyệt lại bắt đầu khóc lóc đáng thương.
Hoắc Lệ Hành nhíu mày, lấy tay lau nước mắt cho Diệp Minh Nguyệt, nỗi hận Cố An Ninh trong lòng lại tăng lên mấy phần, hại Diệp Minh Nguyệt vì không sinh được con mà khóc suốt bốn năm trời, mà cô ấy lại vẫn sống được thoải mái như vậy.
Lại có long phượng thai sinh đôi một trai một gái?
Dựa vào cái gì chứ?
Diệp Minh Nguyệt dường như cảm nhận được người đàn ông này đang rất tức giận, ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ và nói: “Lệ Hành, anh sao vậy?”
Đôi mắt của Hoắc Lệ Hành lúc này mới vụt sáng lên: “Không sao, em tưởng anh nhìn thấy Cố An Ninh không thấy giận sao? Được rồi, không nhắc đến cô ta nữa, chỉ một phụ nữ nhỏ bé làm được gì chứ! Được rồi, để anh bảo lái xe và vệ sĩ đưa em về khách sạn, để anh đi lên, ngày đầu tiếp nhận, sẽ có rất nhiều việc. Buổi tối anh hẹn dì Tuyết và Sa Sa ăn cơm, xong việc anh đến đón em, trang điểm xinh đẹp vào nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6461-o-lai-noi-chuyen-rieng.html.]
Diệp Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt quá đấy.”
Hoắc Lệ Hành buông Diệp Minh Nguyệt ra rồi hôn lên tóc cô ta: “Ừ.”
Trong cuộc họp của công ty tổ chức hôn lễ “Thiên Sứ Giá Đáo”.
Hạ Tấn Mặc nhìn sang Cố An Ninh vẫn như người mất hồn: “Cố An Ninh, hôm nay cô làm sao vậy?”
Cố An Ninh lúc này mới nhìn sang Hạ Tấn Mặc: “Hạ tổng, tôi muốn xin nghỉ việc. Bà nội tôi ở nhà sắp không trụ được nữa rồi, tôi phải về quê một chuyến, chắc là cần thời gian dài, vì vậy…”
“Không được.” Theo tiếng nói và tiếng bước chân đi vào cửa phòng, tất cả mọi người đã đâu vào đấy, ánh mắt đang soi xét giữa Hoắc Lệ Hành và Cố An Ninh.
Có chuyện gì vậy?
Hoắc Lệ Hành nói ra câu đó xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc, còn Cố An Ninh thì mặt hằm hằm nhìn vào mắt Hoắc Lệ Hành.
Mê Truyện Dịch
Anh ta đang công khai khiêu chiến sao?
Cố An Ninh âm thầm thở mạnh một cái rồi khôi phục lại tâm trạng bình thường.
Thật ra con người ta càng sợ cái gì thì cái đó lại càng đến, cuối cùng gặp lại, thật ra cũng không đến mức kẻ thù gặp nhau tức đỏ mắt, ngược lại, tất cả lại rất tự nhiên, như chưa từng quen biết.