Hạ Tấn Mặc cười với Diệp Minh Nguyệt: “Đúng vậy, đúng vậy! Vốn dĩ ban đầu không phải gọi bằng cái tên “Thiên Sứ Giá Đáo”, đều là có nguyên do cả. Năm đó An Ninh vào công ty, liền nhận được đơn hàng bao gồm lên kế hoạch toàn bộ, tạo mẫu, cả trang phục cho đệ nhất tiểu thư của Hải Thành, làm công ty chúng tôi bỗng chốc có được danh tiếng trong giới thượng lưu Hải Thành, sau này, bố tôi đã đổi tên thành công ty tổ chức hôn lễ “Thiên Sứ Giá Đáo” và sau đó được bước trên con đường rộng rãi hơn. Sau này, không phải là thịnh hành đặt nghệ danh nghe tây tây cho nhà tạo mẫu sao, nên tôi đã đặt luôn nghệ danh cho An Ninh là Angel.”
Theo giọng điệu lên xuống cố gắng hòa giải bầu không khí nặng nề trong cuộc họp của Hạ Tấn Mặc, trên môi Hoắc Lệ Hành bất giác lại lộ ra nụ cười. Bất kể là nụ cười của Hoắc Lệ Hành từ đâu mà ra, cũng làm Diệp Minh Nguyệt cảm thấy có gì đó kì lạ.
Dù sao thì, Hoắc Lệ Hành luôn xuất hiện với vẻ nghiêm túc và lạnh lùng trước mặt mọi người, dùng cách nói của truyền thông là “sự dịu dàng và nụ cười của Hoắc Lệ Hành chỉ dành cho Diệp Minh Nguyệt, người khác muốn nhìn cũng không nhìn được” nhưng, sao anh ta lại cười chứ?
Đây dường như không phải chuyện tốt đẹp gì, cô ta phải nhanh chóng ngăn chặn để không xảy ra “bi kịch” không đáng có.
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên, sắc mặt của Diệp Minh Nguyệt trở nên tái nhợt, lồng n.g.ự.c đau đến nghẹt thở, cô ta không chịu được mà nắm lấy sau ghế của Hoắc Lệ Hành, cứ như sắp ngã xuống đất.
Nhưng Hoắc Lệ Hành cũng có vẻ phân tâm, không hề chú ý đến Diệp Minh Nguyệt không khỏe, cho đến khi Diệp Minh Nguyệt nắm chặt cánh tay của Hoắc Lệ Hành, mới làm Hoắc Lệ Hành trở lại trạng thái bình thường, nhìn sang sắc mặt khó coi của Diệp Minh Nguyệt.
Hoắc Lệ Hành đã hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh mà bắt đầu ân cần hỏi han: “Minh Nguyệt, em sao thế? Thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Mấy người trong phòng nhìn sang và cũng không biết nên làm như nào.
Hoắc Lệ Hành nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ lưng Diệp Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, hay là gọi dì Tuyết đến đây xem sao nhé?”
Diệp Minh Nguyệt xua tay: “Không, không cần, để lái xe đưa em về, anh ở đây chủ trì cuộc họp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6451-nguon-goc-cua-thien-su-gia-dao.html.]
Tất cả mọi người đều bị Diệp Minh Nguyệt dọa cho sợ tím mặt, đặc biệt là Hạ Tấn Mặc, anh ta biết người phụ nữ này là bảo bối của Hoắc Lệ Hành.
Đùa kiểu gì vậy? Ngày đầu tiên đi làm ở công ty anh ta đã không khỏe rồi, sao hay vậy?
Tất cả mọi người đều hồi hộp tranh nhau giải nguy cho sếp và vợ sếp, ngay cả nữ đồng nghiệp bình thường hay đấu khẩu bây giờ cũng ra rót nước cho Diệp Minh Nguyệt uống, có đồng nghiệp nữ còn muốn bản thân bị ốm để được sếp mới quan tâm kìa.
Chỉ có Cố An Ninh giống như người ngoài cuộc, nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu cứ nghĩ đi đâu đó.
Sau đó, Hoắc Lệ Hành liền cúi người bế ngang Diệp Minh Nguyệt lên rồi quay người đi, quay lại nói với mọi người: “Tấn Mặc, mọi người cứ thảo luận trước đi.”
Dáng vẻ hoảng sợ bối rối của Hoắc Lệ Hành trước mặt mọi người, thật ra nói luôn là bế Diệp Minh Nguyệt ra khỏi cuộc họp cấp cao trước mặt Cố An Ninh.
Dù sao thì diễn xuất của Diệp Minh Nguyệt vốn dĩ vẫn giỏi, dù gì thì lần nào cũng lừa được đệ nhất thiếu gia thành phố B là Hoắc Lệ Hành, bao gồm cả việc bốn năm trước tự nhảy xuống nước dẫn đến sảy thai nhưng lại giá họa cho Cố An Ninh.
Nhìn Hoắc Lệ Hành bế người đẹp đi, quá nhiều đồng nghiệp nữ than thở: “Ầy …Đúng là tức c.h.ế.t mà…”
Còn Cố An Ninh thì run rẩy hạ mắt, đúng là diễn xuất ở phái thực lực mà.