Cánh tay mảnh khảnh của Diệp Minh Nguyệt đặt lên bàn, nhìn sang Cố An Ninh quan sát trong một phút.
Tuy Cố An Ninh không có hàng hiệu trên người, nhưng chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và chân váy đuôi cá màu đen đã tôn lên dáng người mảnh mai của cô một cách hoàn hảo, n.g.ự.c cũng không to bằng Diệp Minh Nguyệt, nhưng cũng vừa đủ.
Các đường nét trên gương mặt đơn giản tinh tế không được coi là mĩ nhân, nhưng chỉ với một thỏi son màu ấm mà đã toát lên vẻ rạng ngời.
Tuy là mẹ đơn thân của hai đứa con, nhưng không nhìn thấy dấu hiệu tiêu cực và mệt mỏi trên người cô, làn da và vóc dáng vẫn giống như thiếu nữ đôi mươi, thật ra cô cũng chỉ có hai lăm tuổi.
Cố An Ninh cứ đứng im lặng ở vị trí của mình, Diệp Minh Nguyệt thì vẫn đang quan sát, còn Hoắc Lệ Hành thì chỉ nhìn vào tập tài liệu trên tay, những người khác đều không dám ho he gì đợi bà chủ xinh đẹp quyết định sau khi quan sát Cố An Ninh xong.
“Ngồi.” Diệp Minh Nguyệt thả nhẹ một chữ.
Cố An Ninh bình tĩnh ngồi xuống theo chữ ngồi của Diệp Minh Nguyệt, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng thì muốn xé toạc cả cúc áo, ngón tay run lên đau đớn.
Những cảm giác quen thuộc, lạ lẫm, khắc cốt, thấu xương, bỗng chốc ập về.
Nếu đang trên đường đi làm, Cố An Ninh vô tình nghĩ đến lời nói của hai người đó, hoặc có thể khi nghĩ đến hai người đó, Cố An Ninh vẫn tâm lặng như nước, nhưng không ngờ khi đối diện khoảng cách gần với đôi cẩu nam nữ này, những tổn thương trước đây sao có thể làm cô tâm lặng như nước?
Bốn năm trước, bố mẹ lần lượt qua đời, bị Diệp Minh Nguyệt hãm hại, bị Hoắc Lệ Hành vô tình vứt bỏ, mang thai chín tháng mười ngày lúc sinh đau đớn tột cùng, vất vả lang thang, phải nương tựa vào người khác, tất cả những tổn thương và quá khứ, lần lượt ùa về trong đầu Cố An Ninh.
Cố An Ninh nắm chặt nắm đấm, móng tay đ.â.m vào thịt, khiến cô bị đau, lúc này cô mới ý thức được rằng mình đang quá mất bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6431-cuoc-hop-nhu-nay-toan-dua-vao-dien-xuat.html.]
Hạ Tấn Mặc, cựu CEO của “Thiên Sứ Giá Đáo” bên cạnh cô lo lắng nhìn Cố An Ninh như vậy, nhắc nhở nhẹ: “An Ninh, Diệp tổng hỏi kìa!”
Cố An Ninh hơi nhíu mày, giờ mới kéo tâm trạng lại, Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt đến Hải Thành và đầu tư vào “Thiên Sứ Giá Đáo”, tuy nói chỉ là thay đổi cổ đông, nhưng làm gì có ai mua bán không lợi nhuận chứ. Phỏng chừng hai người này là hướng tới cô.
Mê Truyện Dịch
Lúc này Cố An Ninh mới thực sự hiểu được nguyên nhân hậu quả của tất cả sự việc.
Hoắc Lệ Hành, Diệp Minh Nguyệt, hai người này, cả đời cô cũng sẽ không tha thứ cho họ.
Đương nhiên, trước mắt Cố An Ninh cũng không muốn chọc giận hai tiện nhân đó, cô hiểu không thể lấy trứng chọi đá trong lúc này.
Trong phút chốc ngắn ngủi, cô đã cân bằng lại cảm xúc.
Hoắc Lệ Hành, cả đời này, tôi và anh hận thù không thể buông tha, bất quá cũng chỉ là người qua đường.
Còn Diệp Minh Nguyêt, Cố An Ninh tôi và cô còn không được coi là người qua đường.
Rất nhanh chóng, Cố An Ninh đã trở lại như bình thường, ánh mắt căm hận đối với Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt đã được giấu sau đôi mắt điềm tĩnh.
Đột nhiên cô nhướng đôi mắt trong veo cười như không cười lên Diệp Minh Nguyệt: “Diệp tổng…là đang muốn tôi báo cáo phương án hôn lễ của Ngô Châu Dương hay là mức độ tiến triển của hiện tại?”
Cố An Ninh đúng là ban nãy phân tâm nên không nghe rõ vấn đề cụ thể Diệp Minh Nguyệt muốn hỏi, nhưng cô cũng không quan tâm khi mở lời xong thì sẽ có hậu quả như nào, trong lòng cô biết rõ, chắc chắn là mấy năm nay làm việc ở “Thiên Sứ Giá Đáo” bị Hoắc Lệ Hành và Diệp Minh Nguyệt biết, họ muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận, vì vậy, không cần thiết phải để lại ấn tượng tốt cho chủ mới gì cả.