Bây giờ người lo lắng nhất chính là Hạ Tấn Mặc, nhưng cũng có người rất vui vẻ khi thấy người gặp hoạ, ví như Ngải Duy Nhĩ, trong đầu cô ta cứ suy nghĩ tốt nhất là ông chủ mới này đuổi việc Cố An Ninh luôn đi.
Hạ Tấn Mặc cứ liên tục mong mỏi nhìn về phía cửa phòng họp, nhưng mãi Cố An Ninh vẫn chưa chịu xuất hiện.
Mãi một lúc lâu sau, Hoắc Lệ Hành mới gấp tập tài liệu lại, anh ta nhìn quét qua phòng họp một lượt: “Mọi người đã đến đủ hết cả chưa?”
Hạ Tấn Mặc lập tức đứng lên, ánh mắt anh ta hướng về phía cửa ra vào: “Còn một người nữa sắp đến rồi.”
Đột nhiên, một dáng người cao gầy xuất hiện tại cửa ra vào: “Thật sự xin lỗi mọi người, tôi đến trễ rồi.” Cố An Ninh vừa bước vội vừa nói xin lỗi với mọi người.
Gương mặt tinh xảo của cô thấm đẫm một lớp mồ hôi, hai gò má đỏ ửng lên vì phải chạy thật nhanh đến đây.
Cô điều chỉnh lại hô hấp của mình, ánh mắt lướt qua vị trí bên cạnh Hạ Tấn Mặc. Lúc cô vừa định bước lại đó và ngồi xuống, ánh mắt cô lướt qua người đàn ông bên cạnh ông chủ cũ của cô. Trong nháy mắt cô lập tức ngẩn người ra, miệng há hốc, trong đầu bỗng nổ bùm một cái, cô đứng ngây người ra tại chỗ.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhưng lại làm cho Cố An ninh đứng c.h.ế.t trân ngay tại chỗ, mọi kí ức lập tức ùa về……..
Sao có thể là bọn họ chứ?
Hoắc Lệ Hành………
Diệp Minh Nguyệt…………
Sao bọn họ lại có mặt ở đây?
Cố An Ninh đứng sửng sốt một lúc lâu, điều này đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, nhưng cô vẫn cứ không hay biết chút nào!
Đột nhiên, Hoắc Lệ Hành ngồi ở phía đầu lạnh lùng liếc nhìn sang Cố An Ninh một cái, mọi người cũng dõi theo ánh mắt của anh ta mà nhìn sang cô. Tất cả mọi người đều thấy đau lòng thay cho cô, kỳ này Cố An Ninh c.h.ế.t chắc rồi!
“Ngồi vào chỗ của cô đi, không được có lần sau!” Hoắc Lệ Hành vẫn giữ nguyên tông giọng lạnh lùng mà nói với cô, trong giọng nói hoàn toàn không nghe thấy được chút giận dữ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6422-oan-gia-ngo-hep-gap-nhau-ke-nao-manh-ke-do-thang.html.]
Lúc này Cố An Ninh mới hoàn hồn lại, cô lập tức gật đầu với anh ta một cái, sau đó nhanh chân đi lại chỗ của mình, ngồi xuống mở máy tính lên.
Người đàn ông ngồi ở vị trí hàng đầu kia vẫn tiếp tục lạnh lùng quét ánh nhìn qua mọi người một lượt. Ba năm, năm tháng, một quãng thời gian không quá ngắn cũng không quá dài, nhưng hầu như không lưu lại chút dấu vết nào của sự già đi trên gương mặt anh ta, chỉ có sự thành thục và bình tĩnh tăng thêm, bình tĩnh đến mức dọa người.
Mà Diệp Minh Nguyệt ngồi cạnh Hoắc Lệ Hành vẫn duy trì nụ cười dịu dàng và đoan trang của mình đến mức thật chuyên nghiệp, nhưng không ai có thể nhìn thấy được móng tay của cô ta đã sớm găm sâu vào da thịt.
Cố An Ninh, để tôi xem cô có thể thảnh thơi được mấy ngày!
Vẻ mặt bình tĩnh và đoan trang trên gương mặt của Diệp Minh Nguyệt hoàn toàn đều là diễn cả, nhưng vào trong mắt cánh mày râu, thì đó lại là khí chất cao quý vốn có từ lúc mới lọt lòng!
Đúng là một đám người có mắt như mù!
Sau một hồi im lặng, cuối cùng, Hoắc Lệ Hành cũng cất lên giọng nói lạnh lùng phá vỡ sự im lặng: “Về chuyện có người nói rằng “Thiên Sứ Giá Đáo” bị một công ty lớn nào đó thu mua, thì đó chỉ là tin đồn nhảm mà thôi. Tất cả chỉ là do việc góp vốn quá nhiều dẫn đến thay đổi cơ cấu cổ phần và quyền sở hữu công ty, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến lợi ích của các vị cả.”
Hoắc Lệ Hành tiếp tục: “Sau khi “Thiên Sứ Giá Đáo” của chúng ta được góp vốn vào, sẽ trở nên ngày càng lớn mạnh hơn, chính vì vậy, lượng công việc của mọi người sẽ tăng lên rất nhiều. Thế cho nên, Tấn Mặc?”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Lệ Hành nhìn về phía Hạ Tấn Mặc: “Tăng thêm phúc lợi cho mọi người. Sau cuộc họp ngày hôm nay, chiếu theo cơ chế thưởng phạt của phòng quản lý, tăng thêm phần trăm tiền thưởng quý của mọi người, toàn bộ đều dùng tiền mặt. Tôi làm như vậy, mọi người có hài lòng hay không?”
Cái này còn cần phải nói sao! Chuyện này còn thực tế hơn việc phát quà cáp mỗi lần lễ tết nữa, ngay lập tức mọi người đều trở nên hưng phấn hơn hẳn.
Hoắc Lệ Hành nói xong nhìn sang Diệp Minh Nguyệt: “Tới phiên em đó, Tổng giám đốc Diệp.”
Diệp Minh Nguyệt nở nụ cười dịu dàng: “Bây giờ, chúng ta tiếp tục bàn bạc đến việc tổ chức hôn lễ trong cuối tuần này cho ông trùm giới giải trí Ngô Châu Dương. Tôi muốn hỏi ai là người phụ trách dự án này?”
Cố An Ninh đứng lên: “Thưa, là tôi phụ trách.”
“Cô tên là gì?” Diệp Minh Nguyệt vẫn tiếp tục nói chuyện với gương mặt tươi cười.
Cố An Ninh cắn môi một cái: “Tôi tên là Cố An Ninh.”