Nhưng ngay sau đó, cả hai đều bất ngờ, một người đẹp ngồi bàn bên cạnh chạy đến đối diện với Cố Bắc Thần, hào phóng đưa tay ra: "Anh đẹp trai, có thể làm quen được không?"
Cố Bắc Thần nhìn lên, thấy An Noãn Noãn đang sững sờ ở kia, anh hất cằm về phía sau người đẹp: "Xin lỗi, tôi đang đợi bà xã."
Người đẹp nghe xong quay đầu lại, Cố Bắc Thần vẫy tay với An Noãn Noãn: "Mau lên, đồ ăn nguội rồi."
Người đẹp đặc biệt ngượng ngùng nói: “Anh đẹp trai, cầu xin anh hãy giúp tôi, tôi và bạn tôi đang cá cược, nếu không xin được số điện thoại anh thì tôi phải mời cô ấy đi du lịch nước ngoài!” Người đẹp nói xong, chớp chớp đôi ngây thơ lấp lánh như những ngôi sao, rất đáng thương.
An Noãn Noãn đến gần cười nói: "Vị này là..."
Cố Bắc Thần trực tiếp kéo An Noãn Noãn đến bên cạnh, bên tai cô nói một dãy số điện thoại di động: "Đưa cho cô ấy số này."
Sau đó, An Noãn Noãn hoàn toàn không biết tình huống này là như thế nào chỉ gật đầu, và nói với cô gái kia một dãy số.
Sau khi cô gái cảm ơn cả hai, sâu sắc nhìn Cố Bắc Thần, rời đi với một tia ghen tị trong mắt.
An Noãn Noãn nhíu mày: "Số đó là của ai?"
"Một người anh em của anh."
"Phốc ~" An Noãn Noãn cười nói: "Anh, vậy mà lại bán đứng anh em của mình?"
Cố Bắc Thần đã muốn bắt đầu ăn uống: "Vậy thì, không lẽ anh nên bán đứng chính mình?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-641-vi-vo-ban-dung-anh-em.html.]
Mê Truyện Dịch
Về cơ bản, các món ăn đều thanh đạm, tất cả đều vì suy nghĩ cho vết thương của Cố Bắc Thần, không thể ăn đồ quá cay hoặc quá kích thích, nhưng An Noãn Noãn vẫn gọi cho bản thân một nồi cá cay nhỏ.
Cố Bắc Thần cau mày khi nhìn nồi cá cay cay: "Ăn cay thế này, dạ dày có chịu được không?"
Nhưng cô vợ trẻ nào đó chỉ cười hì hì rồi bật chế độ ăn uống vô tội vạ, quả thật là một người sành ăn. Món ăn cay làm chóp mũi cô đỏ bừng, trán chảy ra nhiều mồ hôi, khuôn miệng anh đào mềm mại không ngừng phát ra âm thanh "suýt xoa ~", nhưng cái miệng nhỏ nhắn lại có ý định dừng lại.
Cố Bắc Thần thấy vậy hàng lông mày nhăn nhúm lại, đây làm gì giống dáng vẻ đang ăn của một cô gái, nhưng dáng vẻ đơn thuần vô lo vô nghĩ của cô ngược lại khiến Cố Bắc Thần lại cảm thấy đặc biệt thú vị.
Cố Bắc Thần thích thú nhìn người phụ nữ nào đó đang ăn, trong đầu cứ tua đi tua lại hình ảnh của 8 năm trước ở thảo nguyên phía Bắc, giờ phút này An Noãn Noãn hoàn toàn giống với Andil không tim không phổi kia!
Thấy cô cay quá, Cố Bắc Thần cau mày, đưa cho cô ấy một ly nước trái cây mát, yết hầu cuồn cuộn lên xuống, trầm giọng nói: “Cay quá thì đừng ăn nữa, uống nước trái cây trước đi. "
An Noãn Noãn xua tay: “Không cay, chẳng qua đã lâu rồi chưa ăn.” Sau đó, cô nhận ra Cố Bắc Thần chưa ăn một miếng nào, nên xấu hổ nói: “A? Anh, sao anh còn chưa ăn? Có phải mấy món này đều không hợp khẩu vị của anh không?..."
Cô ngượng ngùng cắn đũa nhìn anh, biểu cảm dễ thương của cô khiến anh cảm thấy cô chân thật và đáng yêu hơn, không hề giả tạo chút nào.
Cố Bắc Thần vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Noãn Noãn, lại đây."
An Noãn Noãn đến bây giờ vẫn chưa thích ứng được việc Cố Bắc Thần động một tí là bất ngờ gọi một tiếng “Noãn Noãn”. Vì vậy, lúc này bị anh gọi một tiếng Noãn Noãn, đôi mắt trong veo của cô trợn tròn lên vì bất ngờ khiến cô càng thêm dễ thương, nhìn người nào đó đối diện không chớp mắt.
Thấy cô ngây ngốc nhìn mình bất động, Cố Bắc Thần nhướn mày, đứng dậy đi về phía đối diện, trực tiếp ngồi vào bên cạnh An Noãn Noãn, nâng cô lên và đặt cô vào lòng, cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Thường xuyên ăn như hổ đói thế này sao? Hả!"