Trần Sa Sa đánh Đường Thần một cái: "Anh lại nói dối, hơn hai mươi năm trước chúng ta chẳng có chút quan hệ nào cả, sao lại có hôn nhân định sẳn chứ? Em sờ trán anh xem, coi có nóng không nha?"
Đường Thần cầm c.h.ặ.t t.a.y của Trần Sa Sa, kéo người phụ nữ gầy như tờ giấy vào trong ngực, hai tay vòng sau gáy cô: "Không có gạt em, thật đó, không tin thì em đi hỏi mẹ em đi, thế nào?"
Trần Sa Sa nhìn vẻ thật lòng của Đường Thần, mắt to loé sáng: "Được rồi! Thấy anh tích cực nói dối như vậy, em xem như là anh đang nói thật vậy!"
Đường Thần cúi đầu hôn lên mắt của Trần Sa Sa: "Vốn là sự thật mà, bé thỏ con!"
Trần Sa Sa bĩu môi: "Đáng ghét, tại sao lại thích gọi người ta là thỏ con vậy?"
Đường Thần buồn cười nói: "Thú vị đó! Em cứ luôn khiến người ta cảm thấy em là một bé thỏ con đáng yêu, chẳng lẽ em không biết sao?"
"Vậy thì anh chính là lão xóm xám." Trần Sa Sa cười hai mắt cong cong, như thể người mà mấy ngày trước nằm trên bàn phẫu thuật căn bản không phải là cô.
Vừa nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước, nghĩ đến đứa con vừa cho anh hy vọng đã lập tức biến mất, mà người phụ nữ nhỏ bé này lại phải chịu đủ các gian khổ, chân mày của Đường Thần bắt đầu nhíu chặt.
Một ngón tay mềm mại đặt lên giữa hai chân mày của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn trên đó: "Đừng như vậy, xấu quá!"
Đường Thần thở dài, ôm Trần Sa Sa ngã lên chiếc giường công chúa: "Nằm đi, đừng xuống đất đi lung tung."
Nửa tiếng sau, ngoài cửa phòng Trần Sa Sa vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó là hai tiếng gõ cửa: "Cô chủ, bà chủ kêu cô xuống lầu dùng cơm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6391-trinh-thien-vu-nhan-luc-chay-nha-ma-di-hoi-cua.html.]
Trần Sa Sa còn bị Đường Thần ôm trong ngực, quay đầu lại nhìn người kia: "À, tôi lập tức xuống ngay."
Dưới lầu, Trình Thiên Vũ làm đồ ăn theo phong cách châu Âu.
Nhưng kì lạ là bên cạnh Bạch Tuyết và Trình Thiên Vũ lại là một vị khách không thể tưởng tượng được, đây không phải là Lư Thiếu Hoa thì là ai!
"Sa Sa?" Lư Thiếu Hoa đứng dậy bước nhanh đến trước mặt Trần Sa Sa, dang tay ra muốn ôm cô, nhưng trong giây tiếp theo Trần Sa Sa đã bị Đường Thần kéo ra sau lưng, ngăn ở chính giữa hai người: "Anh Lư."
Mê Truyện Dịch
"Anh cút ngay. Anh chơi đùa cái gì vậy hả? Ngay cả hai người nhỏ cũng không bảo vệ được thì còn làm được cái gì?"
Lần này Lư Thiếu Hoa vô cùng kích động, hùng hùng hổ hổ vung nắm đ.ấ.m thật mạnh vào Đường Thần: "Tôi đây đánh c.h.ế.t anh đồ vô dụng."
Đường Thần lập tức đỡ được tay của Lư Thiếu Hoa, hung hăng nắm chặt: "Cậu Lư, lâu rồi nên không nhớ có đúng không?"
Lần trước ở trấn cổ Tử Ngọ, Lư Thiếu Hoa đã cảm thấy cái tên Đường Thần này hẳn là có luyện võ, nhưng mà anh ta cũng có luyện qua quyền đạo vài năm, lần này mới cảm nhận được, mấy năm đó không luyện tập thật tốt thì sẽ hối hận đến thế nào, nếu không thì hôm nay tuyệt đối sẽ đánh c.h.ế.t mầm mống tai hoạ Đường Thần này rồi, bé thỏ nhỏ này cũng là của anh ta rồi!
Mặc dù đối với Lư Thiếu Hoa mà nói thì phụ nữ rất dễ tìm, con trai nhà họ Lư như anh ta vung tiền là từng người đẹp liền dán đến, nhưng mà người đáng yêu lại thú vị như thế này thì tìm ở nơi nào?
Lúc Lư Thiếu Hoa cố gắng hết sức chống lại, Đường Thần liền dùng sức mạnh hơn: "Rắc" một tiếng, Lư Thiếu Hoa hét lên thê thảm: "A..."
"Đường Thần, anh, anh mau buông anh ấy ra đi!" Trần Sa Sa liền đỏ mắt, bẻ gãy tay của Lư Thiếu Hoa thì sẽ mang đến phiền toái đó.