Trên lầu, người giúp việc dẫn Đường Thần đến cửa phòng của Trần Sa Sa: "Sa Sa, anh là Đường Thần đây, anh có thể vào không?"
Bạch Tuyết và Trần Sa Sa khẽ liếc nhìn nhau, Bạch Tuyết vỗ vỗ mu bàn tay của Trần Sa Sa: "Con nằm đi, mẹ đi mở cửa."
Bạch Tuyết mở cửa phòng, Đường Thần dường như sững sờ ở cửa ra vào, người nhà họ Trình thật sự rất dụng tâm, căn phòng này của Trần Sa Sa quả thật đẹp như trong mộng vậy, quả thật hệt như phòng công chúa trong sách cổ tích khi còn bé, chính giữa phòng là một chiếc giường công chúa tròn.
Đường Thần vẫn rất lịch sự nhìn Bạch Tuyết: "Chào dì! Con đến gặp Sa Sa."
Bạch Tuyết né người sang một bên: "Vào đi!" Đường Thần như không có việc gì mà lách thân thể to cao đi vào.
Có điều Bạch Tuyết vẫn hỏi: "Nghe nói con xảy ra tranh chấp với mấy người ở cổng, không sao chứ?"
Đường Thần xấu hổ chùi mũi: "Không sao, chỉ chảy chút m.á.u mũi thôi ạ."
Bạch Tuyết gật đầu, nhìn về phía Sa Sa: "Vậy hai con nói chuyện đi, mẹ đi nấu chút thảo dược cho Đường Thần uống."
Đường Thần sợ nhất là uống thuốc, đặc biệt lúc này, vị của thảo dược thật sự là rất khó uống, liền xua tay: "Không cần không cần đâu dì, chỉ là bọn họ không cẩn thận đánh trúng thôi, không sao cả, không cần uống thuốc đâu ạ!"
Trần Sa Sa ngồi trên chiếc giường công chúa của cô: "Mẹ, mẹ xem xương cốt của anh ấy có bị thương không hoặc là bị kinh hãi gì không."
Lúc này Bạch Tuyết cũng phải nhếch môi cười, con bé ngốc này không cứu được nữa rồi, cứ không thể để người đàn ông này chịu tủi thân và khuất nhục: "Được rồi, mẹ xem xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6381-vo-chong-dong-tam-hiep-luc-vuot-qua-song-gio.html.]
Bạch Tuyết cũng không hiểu rõ xương Thái Dương thế nào, cho nên bóp bóp sống mũi của Đường Thần: "Không sao, chỉ là mô mềm bị tổn thương nên chảy m.á.u thôi, lát nữa nếu thấy không thoải mái hay choáng váng thì nhanh chóng gọi cho mẹ."
Trần Sa Sa lo lắng nói: "Dạ."
Bạch Tuyết đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại, lúc này Đường Thần mới đi đến bên giường lớn ôm người phụ nữ vào trong lòng: "Sao lại tắt máy không nghe điện thoại của anh? Hửm? Em biết là anh sẽ khẩn trương muốn chết, ở sân bay anh đã gửi Wechat cho em rồi, sao em lại đối xử với anh như vậy?"
Mấu chốt là anh và mẹ anh đã đi đường xa đến! Trở lại Hải Thành đã ba ngày mà người nhà họ Trình vẫn không cho hai người gặp mặt, đặc biệt là ba con Trình Thiên Vũ và Trình Diệp, quả thật là dùng cô gái ngốc này làm giao dịch, nhưng mà cô lại cho là bọn họ đối xử tốt với cô!
Bọn họ đúng là đối xử với cô rất tốt, cho cô một căn phòng ở một biệt thự cao cấp như vậy, nhưng mà Trình Diệp và Trình Thiên Vũ vẫn có tâm tư riêng, nói ra nhiều điều kiện như vậy với Đường Thần anh, nhưng anh vẫn không thể nói cho bé thỏ con ngốc nghếch này được, sức khoẻ còn chưa bình phục, nếu cô mà biết những chuyện này thì sẽ lại bệnh cho xem!
Mặc dù nói là mở hiệu thuốc Đông Y và cơ sở dược liệu là tốt cho Bạch Tuyết, nhưng mà người được lợi chân chính lại là Trình Thiên Vũ, là con trai của Trình Diệp, là người của nhà họ Trình!
Mê Truyện Dịch
Bọn họ thật sự đủ chu đáo!
Trần Sa Sa dùng sức vùng vẫy khỏi cái ôm của Đường Thần: "Anh, anh ôm chặt quá, em, em không thở nổi."
Trần Sa Sa nói chuyện rất nhỏ, như mất hết sức lực, Đường Thần vội vàng buông lỏng cô ra, nhưng vẫn ôm trong ngực, đặt lên tóc cô một cái hôn: "Bụng, còn đau không?"
Trần Sa Sa rủ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đau." Bỗng nhiên cô đưa tay ôm mặt anh, cẩn thận nhìn kỹ: "Mũi của anh thật sự không sao chứ?"
Đường Thần cười nói: "Tự em sờ xem có sao không?"