Đường Thần cởi áo khoác ra, ném lên người đội trưởng nhân viên bảo vệ kia, chuẩn xác mà ném lên đầu người đó, Đường Thần dùng áo khoác của mình bọc đầu người đó lại, nhìn những người khác: "Mở cửa ra, hoặc là kêu cô chủ nhà các người ra đây."
Đội trưởng bảo vệ phía dưới áo khoác ngộp thở muốn chết, quát: "Các người còn làm gì vậy? Đánh, đánh cho chết..."
Ở cổng lớn nhà họ Trình lập tức xảy ra đánh nhau, mấu chốt là một đám người đánh một mình Đường Thần, xem chừng là do mệnh lệnh hay là vẫn có vài nguyên nhân khác, thật ra những người kia căn bản không ra tay thật sự, ngược lại là Đường Thần thì ra tay rất quyết liệt, nhưng anh cũng không chiếm được chút lợi thế nào, dù sao thì một địch nhiều cũng khó tránh khỏi bị người đả thương.
Thật ra đám người kia đều đã luyện võ cho nên hiểu thế nào là đánh giả, mà Đường Thần cũng có thể cảm giác được bọn họ đang đánh giả, nhưng mà cái người bị ngộp thở dưới lớp áo khoác kia, sau khi giẫy dụa ra rồi thì quăng áo khoác cao cấp của Đường Thần xuống đất, sau đó thật sự ra tay rất mạnh.
Lỗ mũi và khoé miệng Đường Thần lập tức chảy máu, đặc biệt là mũi, m.á.u chảy không ngừng!
Những người khác cũng bị doạ, hai mặt nhìn nhau không biết nên làm thế nào cho phải.
Mê Truyện Dịch
Đội trưởng bảo vệ lúc này mới khoanh tay, nhìn Đường Thần đang chảy m.á.u mũi mà cong môi: "Đánh đi? Xem anh còn có thể không, hừ."
Cùng lúc đó, Trần Sa Sa và Trình Thiên Vũ còn có cả Trình Diệp, bọn họ đang dùng kính viễn vọng nhìn tình hình đánh nhau bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6362-bi-chan-ngoai-cua.html.]
Trần Sa Sa mở to hai mắt nhìn: "Ba, Đường Thần chảy m.á.u rồi, hay là để anh ấy vào đi?"
Trình Thiên Vũ hơi cong khoé môi vỗ vỗ gáy Trần Sa Sa: "Em chính là đồ ngốc, mới chảy chút m.á.u như vậy mà em đã bỏ qua cho anh ta rồi, vậy không phải là quá có lợi cho anh ta sao? Năm đó chân của em tại sao lại bị thương, anh ta lại đối xử với em thế nào, em đã quên hết rồi sao?"
Bạch Tuyết là một bác sĩ, chứng kiến tình huống ở ngoài cổng đương nhiên là nóng nảy, nhìn Trình Diệp: "Ông lớn tuổi như vậy rồi mà sao còn ầm ĩ cùng hai đứa nhỏ vậy, ông như vậy nhỡ c.h.ế.t người thì phải làm sao? Có chừng mực thôi, chuyện lúc trước chúng ta không có can dự vào và cũng không có chứng kiến, cũng không thể nói là lúc đó Đường Thần khi dễ Sa Sa, có khi lúc đó bọn nó không có tình cảm thì sao? Hình như người ta cũng chi tiền cho con bé trị bệnh mà! Nếu như là một sếp lòng dạ hiểm độc, thì đoán chừng con bé này hôm nay đã là người tàn phế rồi."
Trình Diệp "hừ" lạnh một tiếng, nhìn Bạch Tuyết: "Em đi sắp xếp cho mấy bác sĩ đến cổng lớn cầm m.á.u cho thằng nhóc kia đi, sau đó kêu nó cút đi. Làm sao mà nó không có khi dễ con gái của anh được?"
Trình Diệp kích động lôi kéo cánh tay của con gái rồi dò xét toàn thân: "Em xem xem, khắp nơi đều là vết thương chồng chất, không phải là có liên quan đến thằng nhóc kia sao, nhưng mà nó đã ở đâu? Nó đã làm cái gì? Vậy mà lại ném con gái anh vào một căn nhà dân đơn sơ, một năm sau mới phẫu thuật, nó cũng không liếc nhìn đến con bé. Thật là tức c.h.ế.t anh mà."
Trần Sa Sa chớp mắt: "Nhưng mà ba à, sao ba lại biết những chuyện này?" Cô cũng không có đề cập đến những chuyện này với Bạch Tuyết kia mà!
Sắc mặt của Trình Diệp càng thêm lúng túng: "Ba để anh con điều tra, con nói con xem, nếu như ba không điều tra rõ ràng thằng nhóc này, thì chẳng lẽ con liền nuốt hết những ủy khuất kia ở trong bụng cả đời à?"
Trần Sa Sa nhíu lông mày: "Nhưng mà ba à, anh à, khi đó bọn con không yêu nhau, chỉ là quan hệ sếp và nhân viên bình thường thôi, muốn nói quan hệ sâu hơn thì chỉ là quan hệ bạn học cùng trường thôi, anh ấy đối xử với con rất tốt.