Bây giờ thì tốt rồi, lại một người đến trước cửa tìm Hoắc Lệ Hành muốn Trần Sa Sa, còn làm phiền đến chuyện tốt của Diệp Minh Nguyệt cô ta, lần này, Diệp Minh Nguyệt càng hận muốn c.h.ế.t mẹ con Bạch Tuyết và Trần Sa Sa.
Diệp Minh Nguyệt vốn dĩ đã không thích Bạch Tuyết, bây giờ càng nhìn người mẹ giả tạo Bạch Tuyết kia và đứa con gái ngốc nghếch của bà ta, càng giống như hai đóa hoa sen trắng đáng ghét.
Hai người đàn ông ở cửa này mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm, Diệp Minh Nguyệt nóng ruột muốn c.h.ế.t rồi, vốn dĩ trong lòng Diệp Minh Nguyệt nhạy cảm luôn cảm thấy Hoắc Lệ Hành không còn đối tốt với cô ta như trước kia nữa, mang thai được thì quá tốt, không phải anh ta cũng ghét bỏ cô ta không thể mang thai được hay sao?
Vì vậy Diệp Minh Nguyệt bây giờ phải nắm bắt mọi cơ hội để có em bé.
“Lệ Hành, ai vậy?” Diệp Minh Nguyệt uể oải kêu lên như tiếng mèo, giọng nói mất hồn này nghe được đều như đang làm một số chuyện khó mà miêu tả được, dù sao cũng đều là người trưởng thành cả, Đường Thần không lẽ nghe không ra.
Hoắc Lệ Hành không hài lòng liếc nhìn Đường Thần, lại nhìn cô gái nhỏ ngồi ở bàn trợ lý: "Tiểu Nghiêm, dẫn Đường tổng ra phòng tiếp khách đợi tôi."
Trợ lý sau khi vội vàng đáp ứng nhìn Đường Thần nói: "Đường tổng, xin mời!"
Ngay lúc Đường Thần rời đi nhìn Hoắc Lệ Hành: “Ban ngày ban mặt, Hoặc tổng cũng thật có nhã hứng.”
Hoắc Lệ Hành xoay người đóng cửa lại, liếc nhìn Diệp Minh Nguyệt trên ghế sô pha, người phụ nữ che hờ hững bờ vai trắng nõn tròn trịa, tư thế của cô ta ngọt ngào, ủy mị đến cực điểm!
Nhưng Diệp Minh Nguyệt không thể nói trực tiếp với Hoắc Lệ Hành, cô ta đã mua thiết bị kia, vừa hay kiểm tra được hôm nay là thời kỳ cao điểm để mang thai, nói rồi ngộ nhỡ không thể mang thai thì phải làm sao?
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6341-tim-nguoi-mang-thai-ho-di.html.]
Có đôi lúc, Diệp Minh Nguyệt đều nghĩ, liệu có phải là vấn đề của Hoắc Lệ Hành không? Nhưng cô ta làm sao dám bảo Hoắc Lệ Hành đi kiểm tra nam khoa, lại có lúc một mình nghĩ vớ vẩn, liệu có phải lão yêu tinh Bạch Tuyết kia mấy năm nay đã cố ý cho cô ta uống thuốc không thể mang thai không!
Nói tóm lại, Diệp Minh Nguyệt coi việc mang thai và sinh con là tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình.
Diệp Minh Nguyệt gục đầu xuống, xấu hổ nói: "Lệ Hành! Anh lâu rồi chưa yêu thương người ta đấy ~"
Hoắc Lệ Hành cau mày: "Phòng khách có khách, đây là công ty, quần áo mặc vào. Tối về sẽ yêu thương em."
Diệp Minh Nguyệt ngay lập tức méo miệng, nước mắt rơi lã chã: "Em chỉ là nhớ anh thôi! Từ khi Sa Sa và dì Tuyết qua đây, anh đều bận rộn với hai mẹ con họ, anh không quan tâm đến em, anh thiên vị…….”
Hoặc Lệ Hành đi gần đến sôfa buồn cười, chọc ngón tay lên mặt Diệp Minh Nguyệt: "Ha ha ~ Hóa ra là ghen rồi! Sa Sa là em gái, xảy ra chuyện lớn như vậy anh đương nhiên phải quan tâm, huống chi dì Tuyết đã có cống hiến lớn cho nhà máy thuốc và viện trung y của gia đình chúng ta, anh không thể không quan tâm họ được! Vậy Hoắc Lệ Hành anh mở bệnh viện có tác dụng gì chứ.”
Diệp Minh Nguyệt cảm thấy Hoắc Lệ Hành đối với cô ta khác biệt, sau khi khóc vài lần, người đàn ông này nhẹ nhàng gạt nhỏ những giọt nước mắt của cô ta! Vì vậy, Diệp Minh Nguyệt trở nên táo bạo hơn, hai cánh tay chạm đến cổ của Hoắc Lệ Hành, không ngừng hôn lên miệng anh ta, giọng nói như tiếng mèo ngập ngừng cất lên: “Lệ Hành, nếu em thực sự không thể sinh con, hay là anh tìm một người phụ nữ để sinh con đi! "
Hoắc Lệ Hành nghe lời nói chân thành như vậy của Diệp Minh Nguyệt, cả người c.h.ế.t lặng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang âu yếm trong vòng tay anh ta: "Đừng nói nhảm, chúng ta nhất định sẽ có con."
"Đừng ngắt lời em, em đây cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi. Chúng ta đều đã hơn ba mươi tuổi, nếu không thể mang thai nữa, em đoán rằng có lẽ thật sự vì lần phẫu thuật phá thai năm đó đã khiến mình không thể mang thai được. Còn gia đình của chúng ta, ba chắc chắn không thể để anh cả đời này không có con đâu, cho nên, ý của em là, hay là tìm một người phụ nữ mang thai hộ đi?”
Về chuyện suy nghĩ tìm người mang thai hộ, Diệp Minh Nguyệt không phải mới nghĩ ngày một ngày hai, cô ta đã dự định được rất lâu rồi, cũng nghe ngóng về phương diện đó kha khá rồi, nhưng cô ta thật không cam tâm!