Nhạc Lâm này cũng sốt ruột không yên, đột nhiên phát hiện con trai sao mà cứ nói chuyện không cùng tần số với bà!
Nhạc Lâm giậm chân: "Con chỉ cần nói, con đã gặp cha mẹ của Trần Sa Sa chưa?"
"Tất nhiên là con gặp rồi, đặc biệt là mẹ cô ấy, rất tốt bụng, con đã ăn nhiều món ăn mà bà ấy làm, bà ấy còn chữa bệnh cho con, sắc thuốc cho con uống, thật sự đó mẹ, mẹ của Sa Sa thật sự rất ổn, đặc biệt tốt!” Lời khen ngợi hết lời này của Đường Thần dành cho mẹ vợ của mình khiến Nhạc Lâm trong phút chốc cảm thấy không vui, đều quên mất vấn đề hỏi mẹ Trần Sa Sa là ai.
"Lời này của con là có ý gì? Vậy mẹ là người phụ nữ độc ác sao?" Nhạc Lâm tức giận nói.
Đường Thần gãi gãi đầu: "Không, không, không, con không có ý đó, ý là muốn nói mẹ Trần Sa Sa rất tốt, thật ra, mẹ cũng khá tốt, chỉ đừng lúc nào cũng xem thường Sa Sa nữa! Cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần mà thôi!"
Nhạc Lâm lúc này mới trừng mắt nhìn con trai: "Con nói đàng hoàng, đừng đánh trống lảng. Mẹ hỏi con, mẹ của Trần Sa Sa tên là gì?"
“Bạch Tuyết. Sao vậy?” Đường Thần bị vẻ nghiêm túc của Nhạc Lâm làm cho cũng có chút căng thẳng.
Nhạc Lâm đột nhiên mở to mắt: "Bạch Tuyết? Hóa ra, bà ấy không..."
Đường Thần nghi hoặc nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ quen biết Bạch Tuyết sao? Dì ấy không như thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6321-dinh-uoc-tu-be.html.]
Nhạc Lâm lúc này mới đột nhiên hoàn hồn lại, lắc đầu: "Không có gì, không có gì. Mẹ thật sự có quen biết một người tên Bạch Tuyết, mà một bác sĩ trung y. À đúng rồi, vừa nãy con nói bà ấy sắc thuốc cho con uống, đây là chuyện khi nào vậy? Con bị bệnh gì? Tại sao mẹ không biết?”
Sau khi Đường Trần nói vài câu qua loa liền muốn rời đi, Nhạc Lâm làm sao có thể buông tha cho anh: "Con đứng lại, mẹ còn chưa hỏi xong chuyện này, con sốt sắng cái gì? Con dâu còn chưa bước vô cửa đã bắt đầu ruồng bỏ bà già tôi đây rồi phải không?”
Mê Truyện Dịch
Đường Thần cạn lời nói: “Vậy mẹ một hơi hỏi cho xong đi!” Đột nhiên, Đường Thần nhìn Nhạc Lâm: “Mẹ nói xem mẹ làm sao quen biết dì Bạch Tuyết?”
Nhạc Lâm trầm ngâm nói: "Hẳn chính là bà ấy, Trình Diệp này đã xuất hiện rồi, thì phải là cùng một người, cùng một Bạch Tuyết, không thể sai được!"
Đường Trần nhíu mày: "Mẹ nói nhiều thế này, là đang nói gì vậy? Rốt cuộc mẹ và dì Bạch Tuyết có quan hệ gì? Chuyện này sao nghe mơ hồ vậy?"
Hóa ra là nhiều năm trước, lúc đó Đường Thần cũng mới vài tuổi, bị viêm phổi, bệnh tình mãi không thuyên giảm, sau đó lại ba lần vào viện ba lần xuất viện đã chậm trễ việc trị liệu liền chuyển biến thành viêm phổi mycoplasma, càng thêm rắc rối hơn. Sau đó có người giới thiệu một vị bác sĩ trung y rất giỏi giang, có khả năng diệu thủ hồi xuân, Nhạc Lâm và Đường Gia Thành liền ôm Đường Thần đi, cứ tưởng rằng là một người già đã hơn 50 tuổi, nhưng hóa ra lại là một người phụ nữ còn trẻ, bên trong phòng bệnh phía sau còn có một đứa bé gái được vài tháng tuổi đang nằm trong đó.
Sau này, bệnh của Đường Thần đã được chữa khỏi, khi đó Nhạc Lâm cũng còn rất trẻ! Sự nghiệp của Đường Gia Thành đang ở thời kì đỉnh cao, thường ngày quá bận rộn, Nhạc Lâm phần lớn thời gian đều tự mình dẫn Đường Thần đi tìm Bạch Tuyết để điều chỉnh phương thuốc, bản thân bệnh viêm phổi mycoplasma này đã càng thêm phiền phức, cứ như thế này, chẳng khác nào Bạch Tuyết đã cứu Đường Thần một mạng nhỏ, cứ một đến hai đi như vậy đã giúp Nhạc Lâm và Bạch Tuyết trở thành bạn tốt của nhau.
Mỗi lần Đường Thần đến đều chơi xe đẩy với em gái, Nhạc Lâm và Bạch Tuyết còn nói đùa rằng, cho hai đứa trẻ một đính ước, sau này, hai người họ sẽ trở thành người một nhà.
Chưa bao lâu, sau khi Đường Thần khỏi bệnh, Nhạc Lâm vì quá bận rộn nên không đến viện thuốc trung y được, đột nhiên một ngày nghe nói rằng viện thuốc trung y của Bạch Tuyết bốc cháy lớn, thời đó mạng truyền thông chưa phát triển như bây giờ mà sau khi xảy ra sự cố trong vài phút thiên hạ đều biết, khi đó các phương tiện thông tin và báo chí có thẩm quyền chung không phát sóng, người dân thường ít ai biết, cũng vì đây là một trận hoả hoạn thật sự quá nghiêm trọng, sau khi nửa người dân Hải Thành đều biết, Nhạc Lâm và Đường Gia Thành mới biết được.