Còn đang nói chuyện, Trình Thiên Vũ cũng vội vàng bước vào: "Dì Tuyết, ba, hai người chăm sóc tốt cho Sa Sa. Đường Thần và con trở về Hải Thành, có rất nhiều việc ở bên đó, con ngây ngốc ở bên này cũng không có tác dụng gì."
Bạch Tuyết và Trần Sa Sa đương nhiên hy vọng rằng Trình Thiên Vũ trở về, nếu có thêm một người trong bệnh viện này thì lại nợ Hoắc Lệ Hành một phần nhân tình, hơn nữa bây giờ đứa trẻ đã mất, cũng không còn ý nghĩa nhiều nữa nên Bạch Tuyết và Trần Sa Sa gật đầu đáp lại, nói bọn họ chú ý an toàn.
Trình Diệp đứng dậy nhìn Đường Thần, nghiêm mặt nói: "Hai đứa đi ra đây."
Bên ngoài, Trình Diệp đã dặn dò con trai và Đường Thần mấy câu rằng kẻ xấu dù thế nào cũng phải bị trừng trị, nhưng đừng vượt qua ranh giới của pháp luật.
Đường Thần và Trình Thiên Vũ biểu thị như hai em bé ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý với lời khuyên của Trình Diệp: "Vâng, vâng ~".
Trong một khoảng thời gian, Diệp Hân Đồng người vẫn ẩn nấp trong "Văn An công phường" đã bị cảnh sát bắt đi ngay tại lối vào của tòa nhà công ty sau khi tan sở. Mỗi lần như này liền có vô số các câu hỏi đặt ra là đã có chuyện gì với Diệp Hân Đồng, nên lần này cũng không ngoại lệ.
Diệp Hân Đồng liếc nhìn giấy phép của cảnh sát đưa ra, nhìn không có vấn đề gì, nhưng làm sao xe ôtô lại có cảm giác có chỗ không đúng chứ?
Diệp Hân Đồng nhìn người cảnh sát: "Xe của hai người..."
Chú cảnh sát rất trịnh trọng gật đầu nói: "Cô Diệp, chúng tôi cũng được lệnh của lãnh đạo. Họ nói không phải lúc nào cũng có thể lái xe cảnh sát tới cửa công ty mời cô, cho nên họ để chúng tôi lái chiếc xe này để không đem đến rắc rối cho công việc và cuộc sống của cô, vẫn là mời cô lên xe kẻo đồng nghiệp nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô! Đây là lần thứ ba chúng tôi tới mời cô rồi."
Diệp Hân Đồng cúi xuống và lên chiếc xe Toyota mới tinh, hai cảnh sát mặc thường phục từ hai bên tiến vào cùng lúc, người lái xe phía trước đạp mạnh chân ga, cho xe lao ra đường chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6282-da-khong-che-diep-han-dong.html.]
Vài phút sau, chiếc xe mạnh mẽ chuyển làn và lái ra khỏi thành phố sau một vài ngã rẽ.
Diệp Hân Đồng nhất thời không bình tĩnh: "Đây là muốn đi đâu?"
Diệp Hân Đồng vì kích động mà suýt chút nữa đã đứng lên trong xe, hai người đàn ông cứng cáp hai bên trái phải đè cô ta xuống: "Ngồi xuống."
Diệp Hân Đồng cảm giác được mình bị lừa: "Các người là ai? Thả tôi xuống..."
Hai người đồng thời di chuyển tay ấn vào huyệt vị phía sau đốt sống cổ của Diệp Hân Đồng, trong khi người kia dùng băng keo dán kín miệng Diệp Hân Đồng.
Vì biết trước Diệp Hân Đồng đã được huấn luyện, bởi vậy đã chuẩn bị xong đạo cụ, mấy phút sau cô ta bị kìm lại trên ghế, cuối cùng đến cả mắt cũng bị bịt.
Mấy chục phút sau, chiếc xe chạy vào một công trường đổ nát cách xa thành phố, đó là một công trình kiến trúc kém chất lượng bị buộc phải dừng xây dựng từ các ban ngành liên quan.
Phần thân chính của công trình khổng lồ về cơ bản đã được xây dựng xong, việc xây dựng đã bị đình chỉ trong nhiều năm nên đặc biệt đổ nát, trông hơi cũ kỹ.
Dọc theo đường đi, hai người áp tải Diệp Hân Đồng phát hiện Diệp Hân Đồng luôn đảo mắt nhìn về phía n.g.ự.c của mình, nhưng hai người nhìn n.g.ự.c Diệp Hân Đồng mấy lần, đều không phát hiện ra khe núi cùng phong cảnh khác hấp dẫn gì cả!
Chiếc xe lao thẳng đến lối vào bãi đậu xe dưới tòa nhà dự án bỏ hoang đổ nát, có người ra hiệu mở cửa kính xe, thứ gì đó tương tự như đèn pin chiếu vào người Diệp Hân Đồng.
Mê Truyện Dịch
Tiếng còi ‘bíp, bíp…’ phát ra từ n.g.ự.c của Diệp Hân Đồng, vài người khác trong xe lập tức mở cửa bước ra khỏi xe, nhốt Diệp Hân Đồng trong xe.