Đường Thần trở lại sau khi nghe điện thoại, Trình Thiên Vũ đang ngồi bên ngoài vẫn giữ liên hệ với những chuyện ở bên kia qua wechat, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Trình Thiên Vũ ngẩng đầu lên và ngước mắt lên: "Tình hình bên đó thế nào rồi?"
Đường Thần với khuôn mặt như kiểu ai nợ anh mấy trăm triệu vậy, không trả lời mà hỏi lại: "Có tin tức gì không?"
Trình Thiên Vũ cũng tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại công việc mà lông mày nhíu chặt: “Có, nhưng anh định làm thế nào?
Đường Thần liếc mắt nhìn về phía cửa: "Sang bên cạnh nói."
Đồn cảnh sát trấn cổ Tử Ngọ đã bắt được nhân viên gây ra vụ việc nhưng không hỏi được gì. Người đó là một người đàn ông hiền lành thật thà khoảng 30 tuổi. Anh ta khóc và nói rằng anh ta không nhìn thấy trước mặt anh ta có người, nhưng nhiều người như vậy mà, tại sao anh ta chỉ đ.â.m vào Trần Sa Sa? Đây không phải rõ ràng là có vấn đề sao?
Một lúc sau, Hoắc Lệ Hành cũng nghênh ngang mở cửa đi vào, liếc nhìn Trình Thiên Vũ và Đường Thần: “Hai người đàn ông mà không thể bảo vệ một cô gái nhỏ.” Nói xong, anh ta dựa vào tường khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn Đường Thần: "Đặc biệt là tam thiếu họ Đường anh, anh nói xem. Đến bây giờ ngay cả vợ cũ của anh cũng không xử lý nổi, lúc nào cũng để cho cô ta ra ngoài tác oai tác quái, anh cũng được đấy."
Trình Thiên Vũ ở một bên bĩu môi, trong lòng mắng chửi hai người cũng là cá mè một lứa, chó chê mèo lắm lông.
Đường Thần chưa bao giờ để tâm đến sự chế giễu và nhạo báng của Hoắc Lệ Hành, anh đã tính toán một kế hoạch cẩn thận, bây giờ anh đang chờ đợi tin tức của Lê Minh.
Đột nhiên, điện thoại trong tay Đường Thần rung lên, mở máy lên liếc mắt nhìn, Lê Minh trả lời lại cho anh: "Có thể hành động."
Mê Truyện Dịch
Đường Thần cau mày nhìn Trình Thiên Vũ và Hoắc Lệ Hành: "Người tôi giao cho hai anh, quan sát tốt cho tôi, tôi phải trở về Hải Thành ngay." Nói xong, anh đi đến phòng của Trần Sa Sa bên cạnh. Nói điều tương tự với cô cùng Bạch Tuyết và Trình Diệp. Trước mặt Bạch Tuyết và Trình Diệp, Đường Thần đưa tay ra xoa đầu Trần Sa Sa: “Ngoan, không được nghĩ gì nữa, anh về Hải Thành, sẽ quay lại đây nhanh thôi. Nha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6281-da-khong-che-diep-han-dong.html.]
Trần Sa Sa dễ thương nhìn lại Đường Thần một hồi lâu không đáp lại, Đường Thần bóp chóp mũi cô: "Làm sao vậy? Hả?"
Trần Sa Sa dời tầm mắt: "Anh muốn làm gì?"
Trần Sa Sa phát hiện trong mắt Đường Thần đang trấn áp sự tàn bạo, anh ấy lại hùng hùng hổ hổ quay về Hà Thành như vậy, lẽ nào lại xảy ra chuyện?
"Không sao, công ty có chút chuyện khó giải quyết. Anh về xử lý sự việc rồi sẽ trở lại sớm."
Trần Sa Sa nhìn Đường Thần với ánh mắt nghi hoặc: "Thật sao?"
Đường Thần gật đầu: "Thật."
Bạch Tuyết và Trình Diệp vẫn không nói chuyện, cách đây vài phút Bạch Tuyết nhận tin báo rằng nhân viên của siêu thị ở phố cổ Tử Ngọ đã bị cảnh sát bắt đi, siêu thị quy mô lớn đó đã bị buộc đóng cửa để chấn chỉnh.
Bạch Tuyết và Trình Diệp trong lòng biết họ bận cứu con mà không quan tâm được nhiều như vậy, phỏng chừng chuyện này có lẽ liên quan đến Đường Thần! Bằng không, nếu không có thực lực nhất định, làm sao có thể đóng cửa một siêu thị cỡ đó để chấn chỉnh!
Đường Thần và con trai vẫn luôn thì thầm sau lưng Trình Diệp và Bạch Tuyết, dường như hai người họ sẽ làm chuyện gì đó!
Trình Diệp này hiện tại cũng mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không chọc ra tai họa từ trên trời rơi xuống thì thích làm gì thì làm, tóm lại là đứa con gái này của ông bị sảy thai một cách kỳ lạ như vậy, hẳn là có vấn đề.