Trình Thiên Vũ vẫy tay với Đổng Luy: “Cô ra ngoài làm việc đi.”
Đổng Luy ra ngoài và đóng cửa lại cho hai ông chủ nói chuyện, Đường Thần nhìn vào gương mặt “màu gan lợn” của Trình Thiên Vũ: “Sao dạo này muốn gặp lão nhân gia anh cũng khó vậy?” Nói xong, ai đó còn mặt dày ngồi lên sofa của Trình tổng nhà người ta, ngồi vắt chân: “Dạo này bận gì thế?”
Trình Thiên Vũ nhìn Đường Thần với vẻ mặt đáng ghét, cũng đi ra ngồi đối diện với Đường Thần: “Anh có mục đích gì cứ nói thẳng, đừng giả mù mưa sa với tôi.”
“Câu này của anh tôi không thích nghe rồi, sao lại gọi là mục đích chứ?” Đường Thần hiện tại cũng đủ rồi đi, đúng là ứng nghiệm câu “đàn ông khi yêu vào là mất hết IQ” đúng là như vậy thật.
Mê Truyện Dịch
Vẫn là Trình Thiên Vũ nói rõ ra: “Nghe nói gần đây anh cứ mấy hôm lại chạy đến Tử Ngọ cổ trấn?”
Đường Thần xoa thái dương: “Tôi không chạy thì làm thế nào được? Anh lại không giúp tôi, còn làm trò xấu sau lưng tôi. Anh nói tôi không chạy chăm chỉ chút thì vợ con chắc bay đi mất.”
Trình Thiên Vũ hừm một tiếng: “Anh cho rằng chạy đến vài lần thì dì Tuyết sẽ đồng ý để anh mang con bé ngốc đó đi à?”
Đường Thần rướn người về phía Trình Thiên Vũ: “Vậy anh nói xem, nhà anh định làm thế nào? Mau ra điều kiện đi.”
Trình Thiên Vũ nhíu mày, đúng như trong lòng đang tính toán: “Đấy là anh nói đấy nhé.”
Đường Thần nói chắc nịch: “Đúng, là tôi nói.”
Trình Thiên Vũ đứng dậy lấy chai rượu vang đỏ ở tủ rượu sau lưng, rót hai ly và đưa cho Đường Thần một ly: “Nào, xin chúc mừng anh trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6251-xay-ra-chuyen-lon-roi.html.]
Đường Thần bị câu nói chúc mừng làm cho hơi hồ đồ, nhưng anh ngẩn ngơ uống xong ly rượu rồi mới nói: “Chúc mừng tôi cái gì?”
Trình Thiên Vũ nhìn giống như đang cười rồi nói: “Ông và ba tôi nói rồi, đầu tiên, dì Tuyết và em gái tôi phải về nhà ở đã, ổn thỏa một thời gian rồi mới tính chuyện hôn sự của Sa Sa. Thế nên tôi mới chúc mừng anh!”
Đường Thần tức giận đứng cả dậy, chỉ tay vào Trình Thiên Vũ: “Nhà anh đang thật lòng muốn vậy đấy á? Sa Sa có thai rồi, các người cứ chơi mãi thế này, bụng cô ấy to lên thì mặc váy cưới thế nào được?”
Trình Thiên Vũ chậm rãi nói: “Tôi không quan tâm, tôi cũng bất lực, tôi chỉ giúp anh được nhiêu đó thôi, hơn nữa, ông và ba tôi cũng nói rồi, đến lúc đó sẽ tính toán cho kĩ để làm khó anh thế nào đấy!”
“Fuck~” Đường Thần cũng giận quá mà nói tục: “Sao nhà anh ác thế hả?”
Trình Thiên Vũ rất đắc ý, chậm rãi thưởng thức rượu vang: “Vậy nên, người anh em như anh lo mà nịnh bợ tôi đi, đến lúc đó, có khi tôi còn có tác dụng lớn hơn cả Hoắc Lệ Hành ấy chứ...”
Đường Thần hình như đã hiểu ra điều gì, cười đểu nói: “À...hình như tôi hiểu ra rồi, anh muốn tôi hợp tác với anh, xử lý Hoắc Lệ Hành hả?’
Trình Thiên Vũ nhíu mày: “Tôi đâu có nói vậy.”
Đường Thần càng đắc ý, chậm rãi gật đầu nói: “Anh không nói thẳng, nhưng tôi đâu có ngốc, đúng không? Xem ra, anh từng có thù với Hoắc Lệ Hành là thật à?”
Trình Thiên Vũ tiếp tục uống rượu: “Anh đừng có thông minh như vậy, chuyện nào đi chuyện đấy. Ý của tôi rất rõ ràng, Sa Sa đang mang thai, hơn nữa cũng đúng là con anh, nhưng nhà họ Trình chúng tôi đúng là đã nợ con bé quá nhiều, bù đắp cho nó là suy nghĩ của cả nhà tôi, đều không nỡ để con bé gả đi vội vã như vậy, vì thế, anh cũng phải hiểu cho nỗi khổ của ông và ba tôi.”