Trong phòng khách nhà họ Trình ở Hải Thành, ba người đàn ông làm chủ gia đình bao nhiêu năm, hôm nay là lần đầu tiên ngồi lại với nhau điềm đạm cùng bàn bạc một chuyện.
Vấn đề là làm làm sao để đón Bạch Tuyết và Trần Sa Sa về nhà họ Trình.
Mê Truyện Dịch
Trình Thiên Vũ nói: “Ba, con nghĩ là chi bằng để mọi người sống ở ngôi biệt thự trang viên con tự xây đi...”
“Thúi lắm.” Ông cụ là lão cách mạng, hơi tí là mắng người, nhưng là người cả đời ngay thẳng, mới bị một số người ỷ thế ức hiếp, hại con trai nửa đời phải sống cuộc sống li tán.
Ông cụ Trình lườm cháu trai: “Khó khăn lắm mới tìm được dì và em gái về, cháu lại để họ và ông ở xa nhau à? Ông còn chưa biết cháu gái trông như thế nào, cháu lại đối xử với ông như thế à? Thằng nhóc này, cháu đúng là bất hiếu mà ~”
Trình Thiên Vũ cũng khùng lên: “Sao ông cứ sồn sồn lên thế nhỉ? Cháu có nói là chỉ để bố cháu với dì Bạch và em cháu ở đâu, ông cũng đến đó ở cùng mà! Ở đó rộng rãi, không phải ông thích nơi có cây cỏ hoa lá à, cháu để cho ông một vườn trống, ông thích trồng gì thì trồng. Rảnh rỗi ông còn có thể đi dạo trò chuyện với cháu gái yêu trong vườn hoa. À đúng rồi, ông còn có thể kể truyền thống cách mạng và lòng nhiệt huyết cho Sa Sa nghe, chắc chắn em ấy sẽ thích nghe lắm đấy!”
“Thật à? Cháu gái ông thích nghe ông kể chuyện à?” Ông cụ cũng rất giống trẻ con, rất dễ lừa, chỉ nhớ trọng điểm, nhớ câu nói cuối cùng của Trình Thiên Vũ.
Trình Thiên Vũ gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi, em ấy từng đi làm cùng cháu, em ấy chẳng hứng thú với cái gì, chỉ thích nghe kể chuyện truyền thống nhiệt huyết cách mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6241-con-trai-hien-ke-cho-ba.html.]
Trình Diệp chỉ cười không nói gì, cứ nhìn con trai khoác lác với ông cụ, còn lâu ông mới tin Sa Sa thích nghe ông già kể chuyện, chắc chắn là con trai ông đang lừa ông nó.
Nhưng có điều, cũng coi như Trình Thiên Vũ chỉ lừa ông cụ một nửa. Dù gì với sự hiểu biết của Trình Thiên Vũ, con bé đó dễ thương đáng yêu như vậy, lúc ông già kể chuyện chắc chắn nó cũng không nỡ từ chối. Đương nhiên để dỗ cho ông cụ vui, chắc chắn cũng sẽ nghe, hơn nữa còn nghe rất chăm chú.
Ông cụ vui quá, giơ tay đồng ý, nhìn sang con trai nói: “Vậy thì làm theo Thiên Vũ đi, nhanh chóng sửa sang cái biệt thự “vịnh tường vy” gì đó đi, chọn ngày rồi đón hai mẹ con nó về, con và Bạch Tuyết cũng đi đăng ký kết hôn đi, phải cho người ta thân phận danh chính ngôn thuận mới được.”
Trình Thiên Vũ nhìn sang Trình Diệp: “Ba, có cần tổ chức bù đám cưới không nhỉ?”
Trình Diệp lườm con trai: “Dẹp ngay mấy chủ ý vớ vẩn đấy đi, già rồi còn cưới xin gì nữa, con muốn ba mất mặt với mọi người à.”
Trình Thiên Vũ ra vẻ rất hiểu và nói: “Có gì mà mất mặt chứ, ba không tìn thì đi hỏi dì Tuyết xem, nói không chừng dì Tuyết cũng muốn có đám cưới đấy, phụ nữ ai chả thích mặc váy cưới, ai cũng hi vọng cả đời có một đám cưới được bạn bè người thân chúc phúc. Ba không hiểu thì đừng vội vàng kết luận thế.”
Ông cụ chẳng thèm đôi co với ba con nói chuyện đám cưới gì đó, đang cười tít mắt nghĩ xem sau này bắt đầu kể chuyện với cháu gái yêu như nào rồi!
Còn Trình Diệp dường như trong lòng đã thừa nhận lời đề nghị của con trai, nhưng ngoài mặt vẫn lườm con trai, “Cứ làm như con hiểu lắm có kinh nghiệm lắm không bằng, thế sao bao năm nay ba không thấy con dắt bóng dáng cô bạn gái nào về bao giờ nhỉ?”