Ở bên kia Trình Diệp cùng Trần Sa Sa ngồi nói chuyện phiếm, đều là Trình Diệp hỏi một câu, Trần Sa Sa trả lời một câu, mấu chốt là đứa nhỏ Trần Sa Sa này, bất cứ vấn đề nào Trình Diệp hỏi cô, cô đều trả lời vô cùng tích cực, rạng rỡ như ánh mặt trời, không oán không hận những điều ba mẹ không làm được cho cô.
Trình Diệp cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, muốn tìm hiểu thêm về sở thích cũng như hứng thú của con bé này, mới có thể thuận lợi trang trí phòng cho cô ở trong nhà ông, rốt cuộc đứa nhỏ này bị ông thua thiệt hơn hai mươi năm, ông cần thiết phải đền bù cho con bé, chỉ là khoảng thời gian đã bỏ lỡ này, những khổ cực và uất ức cô phải chịu đựng không có cách nào đền bù được, điều này, trong lòng Trình Diệp rất rõ ràng.
Nhưng là, những điều đó cũng làm ông đối với con bé rung động vô cùng, trận hỏa hoạn năm đó, con bé còn chưa được một tuổi, thật sự không biết năm đó tại sao lại bị con trai tùy tay như vậy nhét một đứa bé đang yêu như hoa vào trong lòng n.g.ự.c một dì dọn dẹp, người dọn dẹp kia lúc ấy cũng không biết suy nghĩ làm sao với chuyện đó nữa? Đợi không đến thời điểm người tới ôm đứa bé, bà ấy đã làm cái gì đây? Mới có thể có được người con gái xinh đẹp lại đáng yêu như thế ngồi bên cạnh bản thân sau khi xa cách 26 năm!
Tóm lại, tâm trạng Trình DIệp chậm chạp mà không có cách nào bình tĩnh trở lại, suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn, trong đầu là những thay đổi của thời không suốt hơn hai mươi năm, từ một cục bột nhỏ mũm mĩm, đáng yêu nắm lấy bàn tay lớn của ông mà chơi đùa nghịch ngợm!
Một trận lửa lớn ngập trời, ông lúc ấy còn đang ở trên một chiến trường ngoại quốc nào đó bận rộn cứu người, đến khi ông biết được những chuyện phát sinh ở Hải Thành, đã là sau khi trận lửa lớn đó kết thúc nửa tháng.
Dù bị xử phạt, ông trở về chỉ có thể quỳ gối nơi tro tàn phế tích kia ba ngày ba đêm, mãi đến khi hôn mê được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Trình Diệp lần thứ hai tỉnh lại, ở nhà tang lễ, ôm hai t.h.i t.h.ể bị cháy trụi thề muốn báo thù cho hai người mà khiến Lan Hải Yến và nhà họ Lan phải trả giá đắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6231-co-ba-lien-quen-me.html.]
Mê Truyện Dịch
Vài năm sau, Trình Diệp rời khỏi giới quân đội để làm chính trị, nhà họ Lan rơi đài, mà ông cùng Lan Hải Yến phục hôn, hôn nhân rỗng vỏ kia bào mòn người phụ nữ kia đến cận kề cái chết, đến khi chân tướng bị vạch trần, mới biết được Bạch Tuyết và con gái nhỏ chưa chết, Lan Hải Yến mới bị Trình Diệp đuổi khỏi nhà họ Trình, một tờ giấy ly hôn và một đơn triệu tập của tòa án, đè ép khiến tinh thần Lan Hải Yến hoàn toàn hỏng mất mà chết.
Nhưng mà giờ phút này, Trình Diệp lại có thể lần nữa nhìn thấy hình dạng trưởng thành của đứa nhỏ khi rời đi ông mới chỉ mấy tháng, lại không biết nói chuyện gì cùng cô!
Sợ một vấn đề hỏi sai khiến cho đứa nhỏ phản cảm và thương tâm, nhưng cũng không thể cứ ngồi mãi như vậy được!
Bởi vì vậy, Trình Diệp chỉ có thể phát huy khả năng giao tiếp đặc biệt của một nhà ngoại giao, dưới bề ngoài bình tĩnh, vắt hết óc tìm kiếm chủ đề khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng, câu được câu không hỏi thăm một ít vấn đề của cô con gái Trần Sa Sa phản ứng có chút trì độn này.
Một bàn cơm nhà tươm tất được bày trên bàn, Bạch Tuyết cũng là một người đã trải qua nhiều trắc trở, sinh mạng cũng đã vượt qua được hơn phân nửa, bà cũng không muốn làm khó xử người đàn ông kia, cũng không muốn làm chính bản thân mình khó chịu, quan trọng là muốn cho con gái cảm giác hạnh phúc và hài hòa, để con gái biết được một gia đình hạnh phúc mĩ mãn là như thế nào!
Bạch Tuyết bày biện đồ ăn trên bàn xong mới gọi Trình Diệp và Sa Sa đến ăn cơm, Bạch Tuyết nhìn về phía Trình Diệp: “Ngoại trừ món canh mướp hương kia là tôi nấu, mấy món ăn còn lại đều là con gái của ông làm, hôm nay ông ăn nhiều một chút.”
Bạch Tuyết mỉm cười tươi tắn nói một câu như vậy, suýt chút nữa làm người đàn ông cứng rắn kiêu ngạo cả đời chảy ra nước mắt!