Trình Diệp theo sau đứng dậy: “Mẹ con, ai…… Để ba đi xem bà ấy!”
Trần Sa Sa chỉ tay về hướng phòng ngủ của Bạch Tuyết: “Ba, kia là phòng của mẹ!”
Trình Diệp gật đầu: “Tốt, cảm ơn con gái bảo bối!”
Trần Sa Sa cười mi mắt cong cong: “Con pha trà cho ba, a đúng rồi ba còn chưa ăn cơm đúng không ạ? Con nấu cơm cho ba nhé!”
Trình Diệp vui mừng cười, đương nhiên, ông ấy cũng nhìn ra con bé dường như có gì đó không thích hợp, cảm giác giống như mang thai, cho nên lắc đầu nói: “Bây giờ ba chưa đói bụng, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau ăn!”
Trần Sa Sa cười đi theo Trình Diệp: “Vâng, con đi pha trà cho ba, ba nhanh nhanh qua đó xin lỗi mẹ con đi nha!”
Phòng của Bạch Tuyết, Trình Diệp trực tiếp đẩy cửa tiến vào thuận tay khóa trái cửa phòng lại, từng bước đến gần Bạch Tuyết, người đang đứng quay lưng về phía ông.
Bạch Tuyết đột nhiên xoay người: “Đứng xa tôi một chút. Có chuyện gì thì nói đi, nói xong lập tức rời khỏi nơi này. Tôi và con gái còn muốn yên ổn sống tiếp ở đây, ông tự nhiên chạy đến đây là tính làm chuyện gì.”
“Tuyết Nhi?” Trình Diệp gọi một tiếng.
“Đừng gọi tôi.” Nước mắt trong đôi mắt Bạch Tuyết không thể nào kiềm giữ được.
Nháy mắt tiếp theo, cả người Bạch Tuyết đều bị Trình Diệp kéo vào lồng ngực, ôm chặt bà vào trong n.g.ự.c ông: “Tuyết Nhi, không cần giữ bộ dáng này, anh vẫn luôn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm em và con gái của chúng ta.”
“Vậy tại sao ông vẫn không tìm thấy con bé……” Nước mắt Bạch Tuyết rơi như mưa, khóc thút thít nói: “Ông căn bản không biết con bé đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, ông căn bản không có cách nào tưởng tượng được con bé đã trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào để có thể tự bảo hộ bản thân hoàn hảo như thế, ông không biết một cái gì hết……”
Trình Diệp vỗ nhẹ lên sống lưng Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, thực xin lỗi, cuối cùng cũng chỉ có thể trách người phụ trách hiện trường năm đó cho ra kết quả, em và con gái đều không còn nữa, nhưng em người phụ nữ này sao có thể bặt vô âm tín như thế, em làm anh nghĩ rằng đời này chỉ có thể cứ như thế mà tồn tại, sống như xác không hồn……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6212-ong-ay-chinh-la-ba-cua-con.html.]
Bạch Tuyết không muốn nói thêm bất cứ lời nào với người đàn ông này, chỉ ủy khuất, không thể nào dừng được dòng nước mắt.
Mê Truyện Dịch
Mà Trình Diệp một lần đem tất cả những chuyện phát sinh năm đó nói hết cho Bạch Tuyết, Bạch Tuyết chỉ thản nhiên trả lại Trình Diệp một câu: “Vậy thì sao chứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chúng ta đều thiếu con bé ngốc kia quá nhiều, đời này tôi chẳng mong gì nữa, chỉ cần cố gắng bù đắp cho con bé là được. Ông, vẫn nên trở về đi! Kiếp này chúng ta chung quy không thể nào trở thành vợ chồng, cứ để mọi chuyện trôi qua đi!”
Trình Diệp không thể tượng tượng được mà nhìn Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, ý của em là gì? Anh cũng đau khổ tìm kiếm hai người rất lâu, sao em có thể đối xử với anh như vậy?”
“Nhưng tôi không hề nhìn thấy ông đau khổ ở đâu cả!” Vẫn trẻ tuổi như thế, cho dù hai bên tóc mai điểm vài sợi bạc nhưng cũng không thể nhìn thấy những dấu vết năm tháng trên khuôn mặt của ông.
“A ~” Trình Diệp cười khổ một tiếng nói: “Anh hao tổn bao nhiêu tâm huyết, cả ngày cùng người khác xuất hiện trên mấy đài truyền hình lớn, xuất hiện trước máy quay, là hi vọng em có thể lơ đãng nhìn thấy anh, chính là, haiz……”
Bạch Tuyết giãy giụa: “Tôi không có thời gian nhìn thấy ông, ông buông tôi ra. Nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Ô ô……”
Trình Diệp cúi đầu, đè Bạch Tuyết trên vách tường, giam giữ bà bằng một nụ hôn, nụ hôn kia bao hàm trong đó nhung nhớ và trăn trở vô tận!
Dù ngăn cách 26 năm, bọn họ vẫn không có cách nào ngăn cản hô hấp và hương vị của họ quấn lấy nhau!
Bạch Tuyết có chút khẩn trương, giãy giụa không lại sức lực của người đàn ông, liền đạp một phát thật mạnh lên chân của ông ấy, lúc này Trình Diệp mới rời khỏi đôi môi của bà.
“Ông cái đồ già mà không biết xấu hổ, cút ngay!” Bạch Tuyết che lại miệng mắng.
Trình Diệp nhướng máy: “Anh già? Anh so với Hoắc Chí Thành kia trẻ hơn nhiều được chưa!”