Bạch Tuyết và Trần Sa Sa đều c.h.ế.t lặng, ba con người cứ nhìn nhau qua cánh cửa như vậy, khi sáu con mắt đối diện với nhau, Trình Diệp gần như ngay lập tức muốn sải bước đi lên ôm lấy hai mẹ con cô vào trong lòng, nhưng ông ấy vẫn giữ được lí trí, chỉ đứng yên một chỗ không nhúc nhích, đôi mắt từ trên đỉnh đầu Bạch Tuyết hạ xuống một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Sa Sa!
“Sa Sa, sao còn chưa gọi ba?”
Trình Diệp cứ tự nhiên như vậy mà mở miệng, nhìn Trần Sa Sa nói, mặt mày và khóe môi đều không thể che giấu được kích động và tươi cười!
Trần Sa Sa đưa mắt nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết vốn đã quay mặt đi, nhưng khi nghe được những lời kia của Trình Diệp bà lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Trình Diệp: “Ông……”
Chỉ có một chữ như vậy rơi xuống, phía sau không còn bất cứ lời nào, Bạch Tuyết biết sớm hay muộn cũng sẽ gặp lại ông ấy, đặc biệt là sau khi tìm thấy con gái thì cảm giác này càng trở nên mãnh liệt, thậm chí gần nhất thường mơ thấy ông ấy, nhưng không nghĩ chuyện này lại đến nhanh như vậy.
Trần Sa Sa nhìn Bạch Tuyết lại quay ra nhìn Trình Diệp, cung phản xạ dài của cô làm cô mãi mới phản ứng lại, đây là ba của Trình Thiên Vũ đương nhiên rất giống với Trình Thiên Vũ, như ông ấy nói thì chẳng lẽ Trình Thiên Vũ chính là anh trai của cô?
Không thể nào! Người này vẫn thường xuất hiện trong tin tức trên TV, chỉ là, ông ấy sao có thể lại là ba của cô được?
Nhìn biến hóa nhỏ trên khuôn mặt Trần Sa Sa khi quan sát bản thân ông, đáng yêu, vẻ mặt này quả thực rất giống với vẻ mặt Bạch Tuyết khi còn trẻ, chỉ là đôi mắt kia của con bé còn lớn hơn so với Bạch Tuyết, mặt khác, ôi!
Mũi của con bé rất giống mũi của ông, khuôn miệng lại rất giống với Thiên Vũ!
Trình Diệp càng nhìn Trần Sa Sa lại càng thích, càng cảm thấy đây chính là con gái của ông, so với con gái trong mộng của ông giống nhau như đúc!
“Sa Sa, không rót cho ba một chén trà sao?” Trình Diệp cười hỏi.
Trần Sa Sa liếc nhìn Bạch Tuyết, Trình Diệp lần này trực tiếp đưa tay kéo lấy con gái: “Mẹ của con đang tức giận, đừng để ý đến bà ấy nữa, đi thôi!”
Trình Diệp vừa dứt lời liền duỗi tay kia kéo Bạch Tuyết theo, Bạch Tuyết trừng mắt liếc ông một cái, nhưng Trình Diệp vẫn lôi kéo bà theo, dẫn theo hai mẹ con bà ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6211-ong-ay-chinh-la-ba-cua-con.html.]
Mê Truyện Dịch
Trong phòng khách, Trình Diệp lo lắng ngồi bên cạnh Trần Sa Sa, bàn tay to vuốt phía sau ót của cô: “Sao không gọi ba vậy con?”
Bàn tay Trần Sa Sa túm lấy gấu váy, đưa mắt trộm nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết vẫn đang tức giận, hơn nữa nhìn vào dáng vẻ thực tức giận của bà, khẳng định là người ba trước mặt này đã làm gì đó chọc giận bà ấy!
Điều này làm Trần Sa Sa nghĩ đến Trình Thiên Vũ, Trình Thiên Vũ cũng do mẹ cô sinh ra hay sao? Chẳng lẽ còn có chuyện gì bị che giấu ở đây?
Trần Sa Sa còn bận nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh như thế, hơi sức đâu mà nhớ ra gọi Trình Diệp một tiếng ba.
Ngồi xuống mấy phút, Trần Sa Sa mới giật mình nhận ra, nhìn về phía Bạch Tuyết nói: “Mẹ, con ra vườn hoa vẽ tranh, hai người nói chuyện đi ạ!”
“Con ngồi im ở đấy.” Bạch Tuyết rơi xuống một câu như thế, mới hít một hơi thật sâu, thở hắt một hơi dài: “Ông ấy chính là ba của con.”
Trần Sa Sa quay lại nhìn Trình Diệp: “A!”
Trình Diệp không biết tính cách của con gái rốt cuộc giống ai, sao có thể vừa đáng yêu vừa dễ thương như thế!
Trình Diệp cười xoa đầu Trần Sa Sa: “Gọi ba ba a!”
Trần Sa Sa lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Ba!”
Trình Diệp kích động ôm con gái vào trong lồng ngực, một cái ôm ấm áp bao bọc lấy cả người Trần Sa Sa, mãi một lúc lâu sau, mới bịn rịn buông cô ra một chút, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên đỉnh đầu Trần Sa Sa: “Con gái ngoan của ba! Mấy năm qua có phải đã chịu nhiều khổ cực rồi không?”
Trần Sa Sa ngẩng đầu, đôi mắt lớn của cô lóe lên tia sáng, nhưng cuối cùng cô chỉ lắc đầu nói: “Vẫn tốt, không chịu khổ gì hết đâu ạ!”
Đột nhiên Bạch Tuyết đứng phắt dậy xoay người ra khỏi phòng khách, Trần Sa Sa cho Trình Diệp một ánh mắt đầy ẩn ý!