Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hả? Sa Sa...” Triệu Tử Khanh hoàn toàn không cách nào tin nổi vào mắt mình. Vẻ mặt cô ấy khoa trương nhìn Trần Sa Sa hét lên một tiếng đầy ngạc nhiên.
Ban đầu Trần Sa Sa cũng ngạc nhiên mà nhìn Triệu Tử Khanh ngây ngốc. Chốc lát, hai người mới nhìn nhau cười.
Trong mắt của Triệu Tử Khanh, Bạch Tuyết ngồi đối diện Trần Sa Sa không phải là mẹ của Trần Sa Sa. Mà bà ấy là một vị mỹ nữ sống thọ vừa khí chất vừa thùy mị thướt tha.
Bạch Tuyết nhìn con gái tỏ vẻ quen biết với cô gái năng động như vậy thì trong lòng liền hiểu rõ vài phần. Người này nhất định không phải là con dâu của Cố Vỹ Thành và Từ Phượng Chi. Thế thì đây chính là cô gái nhà văn mà Trần Sa Sa từng nhắc đến rồi.
Bản thân Triệu Tử Khanh là kiểu con gái mang theo chút khí chất ngang ngược. Nói sao nhỉ? Chính là kiểu nhìn vào cô ấy thì không giống như dễ sống chung. Trong xương cốt cô ấy mang kiểu tính cách thoải mái, ngông nghênh. Tóm lại nói một cách dễ hiểu là một từ lưu hành nhất hiện nay, nữ hán tử. Nhưng nữ hán tử Triệu Tử Khanh này lại mang đậm hơi thở của văn nghệ. Đúng! Hơi có cảm giác nghệ sĩ!
Hai người này kích động, có chút không biết làm sao để biểu lộ bản thân mình. Chốc lát, Triệu Tử Khanh mới nhìn về phía Bạch Tuyết luôn nhìn hai người họ rồi hỏi Trần Sa Sa: “Sa Sa, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?”
Trần Sa Sa nhìn Triệu Tử Khanh với ánh mắt đầy tự hào: “Mẹ của mình, xinh đẹp không?” Kiểu ánh mắt vô cùng tự hào.
Bạch Tuyết trừng mắt nhìn Trần Sa Sa: “Con bé này, đem mẹ con ra làm trò vui. Cô gái này là...” Bạch Tuyết nhìn về phía con gái hỏi.
Lúc này, Trần Sa Sa mới giới thiệu với Bạch Tuyết: “Mẹ, đây chính là người mà con từng nhắc qua với mẹ. Bạn tốt của con, Triệu Tử Khanh, làm hai nghề chụp ảnh, viết lách, cô ấy rất giỏi giang.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6171-lo-tay-roi.html.]
Bạch Tuyết nhìn về phía Triệu Tử Khanh gật đầu: “Ừm! Không những xinh đẹp mà còn có tài hoa. Sa Sa có thể có một người bạn như cháu. Dì cũng cảm thấy rất tự hào.”
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh bị khen tới mức không biết phải làm sao. Cô ấy cười ngượng ngùng: “Cháu đâu có giống như Sa Sa nói đâu. Cháu chỉ là một người nhàn rỗi mà thôi. Dì à, dì thật là trẻ. Nhìn vào giống như là chị gái của Sa Sa vậy.”
Sau khi mấy người hàn huyên khách sáo mấy phút, họ liền ngồi xuống ăn cơm tối cùng nhau.
Bạch Tuyết hỏi Triệu Tử Khanh: “Nha đầu thích ăn cái gì không? Dì làm cho cháu ăn. Trấn Tử Ngọ này có rất nhiều đồ ăn vặt. Thật ra cũng không phải là chính cống. Nhưng mà dì có thể làm ở nhà.”
Triệu Tử Khanh cảm ơn Bạch Tuyết rồi nói: “Vậy cháu cảm ơn dì trước. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cháu tới trấn Tử Ngọ. Cháu cũng không hiểu rõ mấy món ăn vặt ở chỗ này. Cháu sẽ vừa đi vừa xem rồi ăn thử trước để xem xem có cái gì cháu rất thích ăn không. Rồi cháu mới đến nhà dì làm phiền dì và Sa Sa.”
Trần Sa Sa ngây ngốc kéo tay của Triệu Tử Khanh lại: “Triệu Tử Khanh, lời nói của cậu có ý gì? Đến chỗ này rồi còn không định đến nhà mình ở mà còn muốn tốn tiền đi ở khách sạn làm gì?”
Triệu Tử Khanh nói: “Tới nhà cậu ở không tiện lắm đâu. Cũng có phải cậu không biết cái bệnh này của mình đâu. Bất cứ lúc nào mình cũng có thể vào trạng thái viết lách. Quá ồn rồi.” Quan trọng là cô ấy không muốn tỏ ra giả tạo như vậy. Lại nói lúc cô ấy gõ chữ cần môi trường tuyệt đối im lặng. Ở chỗ của người bản địa đối với bản thân cô ấy mà nói là một cách để tìm kiếm linh cảm. Hơn nữa cũng sẽ không làm cho Bạch Tuyết và con thỏ nhỏ Trần Sa Sa đó nghi ngờ tránh lại làm hỏng việc của tổng giám đốc Đường một lần nữa.
Vẻ mặt Trần Sa Sa không vui nhìn Triệu Tử Khanh: “Ai da! Nhà của mình rất lớn. Đi đi mà. Mình để mẹ mình sắp xếp cho cậu một gian phòng riêng cho khách. Không có ai làm phiền đến việc cậu viết lách hết. Nửa đêm cậu có gõ bàn phím thì chúng mình cũng không nghe thấy đâu. Không tồn tại việc làm phiền đâu.”