Lần này tài xế cũng không cần lo lắng nên đi thế nào nữa, một chân đạp ga trở về đường cũ.
Âu Dương Khải nhìn Dung Ngụy vẻ quỷ dị: "Anh thực sự là yên tâm cô ấy là một cô gái sẽ không sao chứ?"
Rất nhanh xe đã sắp đến ngã ba đường rẽ ra khỏi nội thành, Dung Ngụy nói: "Đi thẳng đi. Tất cả các ngã tư cũng không dừng lại đi thẳng."
Tài xế gật đầu, đạp dưới phanh xe: "Rõ, quân trưởng." Sau đó anh ta đặt đồ án hình con sói đặc thù ở phía trước kính chắn gió, đây cũng là dấu hiệu cho phép xe có thể thẳng một đường đi tới mà không cần quan sát tín hiệu đèn giao thông.
Tiếp sau đó tài xế cũng đều nghe sự chỉ huy của Dung Ngụy mà lái, vốn con đường về bệnh viện bọn họ là rẽ trái mới đúng, mà quân trưởng anh ta bảo anh ta đi thẳng, như vậy vấn đề đến rồi, sau khi đi thẳng đi qua đến ngã tư tiếp theo thì đi tiếp như thế nào?
Đèn đỏ của ngã tư tiếp theo đã sáng rồi, bởi vì là xe quân đội cho nên người nào đó chỉ huy: "Rẽ phải."
Tài xế cận thận nói: "Rõ, quân trưởng."
Âu Dương Ngụy bên này ghét bỏ liếc qua Dung Ngụy, trong lòng thầm mắng một câu, thực là đàn bà, chút dũng khí này cũng không biết chức quân trưởng này làm sao làm được vậy!
Bỗng nhiên, Dung Ngụy nói: "Dừng lại cổng khu chung cư Nịnh Mông ở phía trước."
Tài xế nghe theo sự chỉ huy của lãnh đạo dừng xe ở cửa khu dân cư Nịnh Mông, tài xế liếc mắt nhìn chỗ ngồi phía sau xe, quân trưởng cũng không có ý tứ muốn xuống xe!
Sau mấy phút, một chiếc xe taxi dừng trước của khu dân cư Nịnh Mông, dáng vẻ chưa tới hai phút, Triệu Tử Khanh từ trên xe bước xuống, xách túi xách đi vào cửa lớn.
Dung Ngụy lúc này mới thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6162-tinh-co-gap.html.]
Triệu Tử Khanh sau khi về đến nhà tắm rửa xong xuôi liền mở máy tính ra kiểm tra một hồi tình trạng của trấn Tử Ngọ, lúc này mới biết biển báo trạm bến xe bus thường xuyên quảng cáo 'Cổ trấn Tử Ngọ, nơi bạn thư giãn, làm sạch tâm hồn' lại là quê nhà của Trần Sa Sa!
Mê Truyện Dịch
Triệu Tử Khanh vốn là người thích tự do không tồn tại việc chủ nhật mới chen chúc mọi người đi trấn Tử Ngọ, buổi chiều ngày hôm sau cô ấy liền ngồi xe khách từ Hải Thành đến Tử Ngọ cổ trấn.
Cùng lúc đó, Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn đi đến bệnh viện thăm Dung Ngụy đang điều trị, lúc này mới biết được, tối qua hai người này lại không như bọn họ mong muốn.
Cho nên, An Noãn Noãn liền gọi điện thoại cho Triệu Tử khanh hẹn cô ấy tối nay cùng ăn cơm tối.
Triệu Tử Khanh đè giọng nói: "Tớ đang ở trên xe khách không tiện nói chuyện, lên wechat nhé!"
Triệu Tử Khanh gõ chữ siêu nhanh: "Noãn Noãn, tớ đi trấn Tử Ngọ rồi, đợi khi nào tớ về hẹn sau nhé."
An Noãn Noãn: "Làm sao lại đi rồi? Cổ trấn Tử Ngọ thực sự hay ho như trong quảng cáo và trên ảnh sao? Mà hồi trước bố chồng và mẹ chồng mình cũng đi rồi chụp ảnh thực sự rất đẹp."
Triệu Tử Khanh sau khi gửi một icon dở khóc dở cười: "Bố mẹ chồng cậu không phải là ở Tử Ngọ cổ trấn cái gì mà ‘tình cờ gặp' trong truyền thuyết sao? Ha ha!"
An Noãn Noãn thả một icon trợn mắt lên: "Chỉ số thông minh đâu? Bố mẹ chồng mình là cùng nhau đến, như thế nào mà 'tình cờ gặp' được chị gái a?
Từ Phượng Chi và Cố Vỹ Thành được sự ủy thác của Bạch Tuyết không nói cho con trai và con dâu, bọn họ ở Tử Ngọ cổ trấn gặp Bạch Tuyết và Trần Sa Sa.
Triệu Tử Khanh: "Được rồi, không có tình cờ gặp vậy là chuyện tốt, không nói với cậu nữa, tớ muốn ngủ rồi, tối qua chạy bản thảo đến rạng sáng, bây giờ buồn ngủ đến nỗi mí mắt không mở ra được."
An Noãn Noãn còn muốn nói cái gì nữa, Triệu Tử Khanh lúc này liền gửi một icon ôm hôn và tạm biệt, rồi offline.