Đường Thần cũng chú ý tới sắc mặt khó coi của Hoắc Lệ Hành: “Tổng giám đốc Hoắc, anh muốn hút thuốc thì cứ việc, tôi đi với anh qua phòng nghỉ, thế nào?” Nói xong liền nhìn sang Diệp Minh Nguyệt: “Chị Hoắc đây thấy có được không?”
Diệp Minh Nguyệt cũng thuận theo tự nhiên mà nói: “Tổng giám đốc Đường đã mở lời rồi, hai người cũng đừng hút quá nhiều là được.”
Đường Thần gật đầu với cô ta, rồi quay sang nói với Hoắc Lệ Hành: “Chậc chậc ~ Thật là hâm mộ Tổng giám đốc Hoắc đây cưới được người vợ vừa dịu dàng vừa biết chăm sóc người khác như vậy, đúng là làm cho chúng độc thân phải ghen tị!”
Trong phòng nghỉ, người của Hoắc Lệ Hành vẫn đứng canh gác bên ngoài, mọi thứ đều rất an toàn.
Đường Thần và Hoắc Lệ Hành ngồi đối mặt với nhau, sương khói lượn lờ khắp căn phòng, hai người đàn ông với hai suy nghĩ hướng về hai nơi khác nhau.
Tâm trạng của Đường Thần hôm nay thật sự rất tốt, bất kể ai hỏi cái gì cũng chỉ tủm tỉm cười rồi gật đầu. Nhưng Hoắc Lệ Hành thì không được như vậy, anh ta cứ hút hết điếu này đến điếu khác, hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt lại, một chút cũng không thể thả lòng ra được.
Bầu không khí này thật khiến người ta khó mở lời, nhưng nếu như bây giờ anh không nói, thì có lẽ anh sẽ bỏ lỡ sự trợ giúp của Hoắc Lệ Hành, dù sao thì số lần Hoắc Lệ Hành có thể đến Hải Thành cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cuối cùng, Đường Thần cũng dúi mẩu tàn thuốc trên tay xuống gạt tàn, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Lệ Hành, giọng nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là người thẳng thắn, tôi trực tiếp vào vấn đề luôn.”
Hoắc Lệ Hành đương nhiên biết anh muốn nói chuyện gì, liếc nhìn anh một cái, sao đó tiếp tục hút thuốc.
“Chuyện của tôi và Sa Sa cần có anh giúp đỡ về phía dì một chút, anh nói giúp tôi mấy lời dễ nghe với dì một chút, đương nhiên, tôi cũng sẽ không để ông chủ Hoắc đây phải làm không công.” Đường Thần nói với giọng chắc chắn.
Lúc này, Hoắc Lệ Hành mới dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó nhìn sang Đường Thần: “Tôi nghĩ anh đã quá đề cao tôi rồi. Đúng là tôi có nhận dì Tuyết làm mẹ nuôi, nhưng mà anh cũng phải biết, Sa Sa là đứa con gái dì vất vả đi tìm hai mươi sáu năm nay, sao dì ấy lại có thể dễ dàng giao con gái mình cho anh bắt nạt được chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-6132-rot-cuoc-cha-cua-sa-sa-la-ai.html.]
Đường Thần đưa tay đỡ trán: “Tôi thật sự không có bắt nạt cô ấy, sao mọi người cứ nghĩ là tôi bắt nạt cô ấy vậy chứ?”
Hoắc Lệ Hành nhướng mày: “Mọi người đều cho rằng là anh bắt nạt Sa Sa, tại vì anh cứ dây dưa không rõ, đó chính là bắt nạt con bé. Cho dù hôm nay chúng tôi không truy cứu chuyện trước kia của anh và Sa Sa, nhưng có chút chuyện có lẽ anh vẫn chưa biết!”
Mí mắt Đường Thần khẽ run lên: “Có chuyện gì, anh nói đi!”
Hoắc Lệ Hành hít một hơi rồi nhả khói ra: “Cậu nhất định sẽ không ngờ được cha của Sa Sa là ai đâu! Chuyện này thật sự rất phức tạp, anh trước hết nên ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện nữa. Tôi biết anh đã sắp xếp người ở trấn Tử Ngọ hết cả rồi, kể cả chuyện hôm nay tôi đến Hải Thành tụ họp với mọi người, có lẽ anh là người biết đầu tiên.”
Đường Thần trợn mắt với Hoắc Lệ Thành một cái: “Anh thật sự rảnh rỗi đến mức nào vậy, sao lại quan tâm tôi vậy?”
Mê Truyện Dịch
Khóe môi của Hoắc Lệ Hành hiếm khi cong lên một cái: “Cảm thấy hứng thú với người giàu có trẻ tuổi nhất Hải Thành này không phải là rất bình thường hay sao!”
Đường Thần hết cách phản bác, anh nhướng mày: “Anh cũng bớt bớt đi! Anh cũng là một trong bốn người đứng đầu ở thành phố B, anh mà nhúng tay vào thì đến cả một con thỏ nhỏ tôi cũng không bắt được. Thật sự cảm thấy hổ thẹn không bằng!”
Lại hiếm khi Hoắc Lệ Hành cười lớn tiếng: “Ha ha~ Biệt danh này cũng được lắm, rất thích hợp với con bé ngốc đó! Thỏ con?”
Đường Thần không có tâm trạng thảo luận với Hoắc Lệ Hành chuyện bé thỏ của anh có đáng yêu hay không, dù cho có đáng yêu hay không thì đều là của anh tất!
“Anh nói vào trọng tâm có được không? Rốt cuộc cha của Trần Sa Sa là ai?” Đường Thần nhìn thẳng vào Hoắc Lệ Hành, giọng nói cực kỳ nghiêm túc.